Nghe anh giải thích như vậy, Đường Băng Vân hiểu ra ngay. Cô ấy chau mày: “Anh biết ai đã bày huyễn trận không?”
Ngô Bình đáp: “Chưa rõ, nhưng tôi sẽ tóm được kẻ đó”.
Đường Băng Vân hơi lo lắng: “Mọi người đều đã ở trong huyễn cảnh. Một khi xảy ra chuyện thì danh tiếng Đường Lâu sẽ bị huỷ hoại”.
Ngô Bình vỗ vai cô ấy: “Yên tâm đi, huyễn trận vẫn chưa chính thức bắt đầu. Để tôi đi tìm kẻ đó. Cô đứng đây chờ tôi nhé”.
Dứt lời, anh đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa quan sát những người bên cạnh. Đám người này đã ở trong huyễn cảnh mà không hề hay biết, vẫn vui vẻ tán gẫu, bàn đại sự.
Chẳng bao lâu sau, anh đã dừng bước.
Anh nhìn thấy có ba người đàn ông đứng nhả khói bên ngoài khu vực hút thuốc. Khu vực hút thuốc được thiết kế nửa kín và trang bị quạt hút công suất lớn, khói sẽ được hút và thải ra ngoài.
Nhưng ba kẻ này lại cố tình đứng hút bên ngoài, khói thuốc nồng nặc.
Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra trong khói mà họ nhả ra có chứa thứ thuốc gì đó, nên khói này là thành phần quan trọng tạo nên huyễn trận. Có nó, huyễn thuật mới được kích hoạt.
Anh lập tức tiến lại gần, cười hỏi: “Mời ba vị vào khu vực hút thuốc, hút ở bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến các khách khác.”
Ba kẻ này là người Bán đảo Nam, một tên tóc xoăn trong số chúng hừ giọng: “Sao, hút thuốc thôi cũng không được à? Dịch vụ của các người kém thế”.
Tiếng Viêm Long của tên này không chuẩn, còn rất gượng, nhưng thái độ thì hống hách vô cùng.
Ngô Bình nói nhẹ tênh: “Tôi lặp lại lần nữa. Có thể hút thuốc, nhưng phải hút ở khu vực cho phép.
Tên ấy cười hề hề: “Tôi cứ hút ở đây đấy, anh làm gì được tôi?”
“Rầm!”
Lời vừa dứt, Ngô Bình đã đạp tên ấy vào khu vực hút thuốc. Hai tên còn lại cả kinh, lập tức ra tay. Nhưng đứng trước mặt đại tông sư như Ngô Bình, bọn chúng như trẻ lên ba vậy, chỉ vài đòn thôi đã ngã rạp xuống đất.
Ba kẻ ấy thấy yếu ớt vô cùng, nằm trên sàn, không động đậy nổi.
Ngô Bình khom người nhặt ba điếu thuốc lên, dập lửa rồi ném vào sọt rác. Sau đó anh lắc tay phải, đọc một đoạn chú. Tên tóc xoăn đang nằm dưới đất lập tức mơ màng và bị thôi miên.
Ngô Bình hỏi: “Kẻ cầm đầu của các người là ai?”
Tên tóc xoăn chỉ về bên trái ở phía trước, trả lời: “Người béo béo mặc Âu phục đen kia là thủ lĩnh của chúng tôi”.
Anh quét mắt nhìn, quả nhiên phát hiện một gã béo ở đó. Gã béo mặc Âu phục đen kia cũng đang nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau, đối phương cười khẩy, có vẻ chẳng hề sợ bị Ngô Bình vạch trần thân phận.
Ngô Bình tha cho đám người này, sải bước đi đến chỗ gã béo kia.
Gã béo vẫn đứng yên, tựa như không hề đặt Ngô Bình vào mắt. Đến khi khoảng cách giữa đôi bên chỉ còn chưa đầy hai mét, gã mới chậm rãi cất lời: “Cậu có nhãn lực, nhìn ra được huyễn thuật của tôi. Có điều đã quá muộn rồi, huyễn thuật vừa được kích hoạt, tất cả những người ở đây đều phải chết!”
Ngô Bình nhìn gã: “Anh muốn giết chết tất cả?”
Gã béo mỉm cười: “Nếu toàn bộ những người ở tầng tám mươi tám đều chết hết, chắc chắn sau này sẽ không còn ai dám đến Đường Lâu nữa nhỉ?”