Đại thần Côn Ngô: “Đây là ấn Thiên Sát tôi tặng cho cậu, cậu thầm niệm chú là có thể sử dụng nó. Cái ấn này giết được cao thủ cấp Tiên quân, đả thương nặng cao thủ cấp Tiên tôn. Ấn này chỉ dùng được một lần, hơn nữa sau khi sử dụng nó cậu sẽ bị yếu đi một thời gian”.
Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn đại thần, giờ tôi đã vào được Địa Tiên Giới, nói không chừng sẽ có cơ hội tìm cơ thể giúp ông”.
Đại thần Côn Ngô: “Rất tốt. Tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu. Tôi phải đi ngủ tiếp đây, không có việc quan trọng thì đừng gọi tôi dậy”.
Ngô Bình không làm phiền thêm, đi ra khỏi đó rồi xuống xem Đường Tử Yên thế nào.
Đường Tử Yên đã bắt đầu hút lấy năng lượng của trời đất. Có thể nhận ra tư chất của cô bé này rất không tệ.
Anh cũng không làm phiền Đường Tử Yên nữa mà dắt Đông Hoàng đi dạo.
Đã lâu không về Vân Kinh, toàn bộ giai đoạn một của dự án vịnh Bạch Long đã xây xong hết. Môi trường trong khu dân cư rất tốt, hoa cỏ phong phú, có hòn non bộ và đài phun nước, các mái đình nghỉ chân và các lối đi nhỏ để tản bộ. Hơn nữa còn có rất nhiều loài cá tự nhiên tới sống ở cái ao bên trong.
Cách đó không xa là nhà của Hạ Lam. Anh thấy cô ấy đang đích thân chăm sóc khu vườn. Ở bãi đất trống phía trước trồng một số loại rau giờ đã mọc lên rất cao.
“Cô trồng rau sao?”, Ngô Bình mỉm cười bắt chuyện.
Nghe giọng anh, Hạ Lam vội vã đứng dậy. Thấy Ngô Bình quay lại, cô ấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Anh… anh quay lại rồi sao!”
Ngô Bình gật đầu đáp: “Tôi vừa mới về, tiện tới thăm cô và Lạc Nhi. Lạc Nhi chưa đi học về sao?”
Hạ Lam gật đầu: “Tài xế đi đón Lạc Nhi rồi. Những cây rau này đều là Lạc Nhi trồng, còn dặn tôi hàng ngày phải tưới nước đúng giờ. Nó nói khi cây lớn rồi sẽ hái rau tặng cho bố nuôi”.
Ngô Bình cười ha ha đáp: “Xem ra Lạc Nhi vẫn chưa quên ông bố nuôi này”.
Lúc này, một chiếc Bentley dừng lại trước toà nhà, một tên mập từ trên xe bước xuống. Kẻ này chừng bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi hoa hoè hoa sói. Tay anh ta cầm bó hoa tươi mỉm cười với Hạ Lam rồi nói: “Lam à, sao em lại làm những công việc thấp kém này chứ? Việc này cho người hầu làm là được rồi”.
Nói rồi anh ta bước về phía Hạ Lam, dùng hai tay đưa bó hoa cho cô.
Hạ Lam không nhận mà lạnh lùng đáp: “Anh Vương, tôi là người đã có chồng, sau này xin đừng tặng hoa cho tôi nữa”.
Gã đàn ông cười hi hi đáp: “Lam, em đừng lừa anh. Em vốn không có chồng. Vương Bảo Khôn anh mặc dù từng ly hôn nhưng anh có sự nghiệp. Có ba công ty đã lên sàn chứng khoán đứng tên anh, hơn nữa anh cực thích em. Lam, chúng ta qua lại với nhau đi, anh sẽ không bạc đãi em đâu”.
Hạ Lam lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý. Mong sau này anh đừng bám lấy tôi nữa”.
Vương Bảo Khôn vẫn chưa chịu thôi. Anh ta một tay cầm bó hoa, tay còn lại định tóm bằng được tay Hạ Lam. Thế nhưng, anh ta vừa thò tay ra thì trên vai đột nhiên cảm thấy nặng trịch, thiếu điều ngã phịch xuống đất.
Anh ta ngạc nhiên, quay đầu sang thì thấy Ngô Bình đang ấn vai mình xuống.
“Cậu làm gì vậy?”, Vương Bảo Khôn giận dữ quát.
Ngô Bình: “Người ta đã nói không thích rồi thì đi mau đi”.
Vương Bảo Khôn nổi trận lôi đình: “Dám chõ mũi vào chuyện của tôi, biết tôi là ai không hả?”
Ngô Bình: “Không phải anh tự xưng là Vương Bảo Khôn sao?”
Vương Bảo Khôn cười lạnh, thò tay định đẩy tay Ngô Bình ra nhưng không thể, thậm chí còn bị Ngô Bình ấn mạnh hơn khiến anh ta quỳ sụp xuống đất.