Cổ Thần Cơ truyền đến một ý niệm, nói rằng nó chưa lột xác hoàn toàn, hiện tại vẫn chưa đánh lại được con cổ bên dưới, xuống đó thì chỉ có chết thôi.
Ngô Bình: “Tiểu Thần, lúc nào mày mới lột xác tiếp?”
Tiểu Thần nói đợi nó ăn thêm ít cổ trùng thì có thể lột xác tiếp.
Ngô Bình nghe nó nói vậy thì cảm thấy nóng ruột, cười, nói: “Vậy được, tao ở gần đây đợi mày, mày đi săn mồi đi”.
Anh đáp xuống bên cạnh hồ, chỗ đó có một cái cây to nhiều người ôm không hết, thân cây rỗng không. Anh dọn dẹp thân cây rồi nấp vào trong luyện công. Cổ Thần Cơ ở gần đó săn những con cổ trùng khác.
Ngô Bình tiếp tục hoàn thiện động thiên của mình, động thiên tiểu thành không thể phát huy được uy lực mạnh nhất, anh phải nhanh chóng đạt đến động thiên đại thành mới được.
Chính vào lúc đó, trong đầu anh bỗng có giọng nói vang lên.
“Không ngờ tôi lại có thể gặp được loài người mạnh như anh”.
Ngô Bình giật mình, hỏi: “Là ai đó?”
Giọng nói đó đáp: “Tôi ở nơi sâu thẳm trong không gian thứ nguyên méo mó trước mặt anh đây”.
Ngô Bình: “Là cổ sao?”
Đối phương: “Tôi là thần cổ, chỉ là khi tiến lên thiên cổ gặp phải rắc rối nên phải trốn ở đây chờ ngày chết”.
Ngô Bình: “Mày là cổ gì?”
Đối phương: “Loài người các anh gọi tôi là Cổ Tương”.
Ngô Bình: “Cổ Tương, mày tìm tao làm gì?”
Anh có thể cảm giác được Cổ Tương này không có ý thù địch với anh, nên anh đã hỏi thẳng.
Cổ Tương: “Tôi thất bại khi đột phá lên thiên cổ, trong lòng thấy không cam tâm, hi vọng có thể hợp tác với anh. Tư chất của anh mạnh như thế, hoàn toàn phù hợp với tôi, nếu như chúng ta hợp tác, nhất định tôi có thể thăng lên thiên cổ, còn anh thì cũng sẽ có được lợi ích rất lớn”.
Đương nhiên Ngô Bình sẽ không tin một con cổ, anh nói: “Làm sao tao có thể tin mày?”
Cổ Tương: “Giữa cổ và người tốt nhất là nên hợp tác, đôi bên cùng có lợi, tôi không phải chủ nhân của anh anh cũng không phải là chủ nhân của tôi”.
Ngô Bình: “Xin lỗi, e rằng tao không thể đồng ý với yêu cầu của mày”. Dù cho Cổ Tương nói thế nào thì anh cũng không thể đồng ý, ai mà biết có phải nó có mưu đồ gì, muốn hại anh hay không.
Cổ Tương: “Nếu anh không hợp tác với tôi thì e rằng sẽ không thể nào sống sót rời khỏi đây”.
Ngô Bình: “Mày đang uy hiếp tao sao?”
“Tôi không hề uy hiếp anh, nơi mà anh đang ngồi là địa bàn của một thiên cổ, anh vừa đến đây thì nó đã biết rồi, hơn nữa còn đang âm thầm quan sát anh”.
Ngô Bình giật mình: “Con thiên cổ đó đang quan sát tao?”
Cổ Tương: “Không sai, đợi nó hiểu rõ về anh thì sẽ ăn anh. Đương nhiên, còn có cả con cổ Thần Cơ của anh nữa”.
Ngô Bình nheo mắt: “Mày cũng biết cổ Thần Cơ?”
Cổ Tương: “Đương nhiên là tôi biết rồi. Nguyên nhân mà tôi muốn hợp tác với anh, cổ Thần Cơ cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng. Anh để tôi ăn cổ Thần Cơ thì tôi sẽ có năng lực của cổ Thần Cơ, sau đó tôi sẽ thuận lợi trở thành thiên cổ. Nếu tôi trở thành thiên cổ thì sẽ có thể bảo vệ anh không bị con thiên cổ đang âm thầm quan sát anh giết chết”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Những lời mày nói, tao không tin chữ nào”.
Cổ Tương: “Anh bạn, nếu không tin tôi thì anh sẽ chết rất thảm, con thiên cổ đó tên là Luyện Kim, có thể biến kim loại trong thiên hạ thành kén vàng, sau đó dùng nó để bảo vệ mình. Trước mặt nó, anh sẽ chẳng có cơ hội trở tay”.