Tô Chấn Viêm gật đầu: “Đúng, kết quả của trận đấu hôm nay không chỉ quyết định hai người nào sẽ được chọn, mà còn xem ai sẽ ở lại”.
Ngô Bình hỏi: “Ai cơ?”
Tô Chấn Viêm: “Chuyện này nói sau, nếu Long chủ có thể giành thắng lợi thì coi như lập được đại công. Gì thì tôi không biết, chứ nếu thắng thì ít nhất cậu sẽ được bổ nhiệm làm quốc sư cấp hai”.
Ngô Bình biết quốc sư có địa vị rất cao, mỗi khi tăng một cấp sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Anh gật đầu nói: “Ông cứ yên tâm”.
Anh nhìn sang phía nước Mễ thì thấy hình như họ chưa đến đủ nên hỏi Tô Chấn Viêm: “Viện phó Tô, Ghi-nê muốn mua vũ khí tiên tiến, bên ông có tạo điều kiện được không?”
Tô Chấn Viêm cười hỏi: “Ghi-nê ư? Long chủ chơi với tướng quân Wajih à?”
Ngô Bình: “Tôi có mỏ quặng ở bên đó, chủ yếu là quặng bô xít và sắt nên tô không muốn tướng quân thất thế”.
Tô Chấn Viêm: “Mua vũ khí thì được, nhưng Ghi-nê nghèo quá, chỉ sợ không mua được các đồ tiên tiến”.
Ngô Bình chớp mắt: “Hôm nay ít nhất họ sẽ mua 50 tỷ đô”.
Tô Chấn Viêm ngạc nhiên: “50 tỷ đô? Họ lấy tiền đâu ra vậy?”
Ngô Bình cười nói: “Điều đó không quan trọng, quan trọng là có mua được vũ khí không?”
Tô Chấn Viêm: “Có chứ, chỉ cần có tiền thì muốn mua gì cũng được”.
Ngô Bình cười nói: “Chúng tôi muốn mua tàu chiến hiện đại, năm chiếc tàu trục hạm, hai tàu ngầm và hai tên lửa đạn đạo và một trăm máy bay chiến đấu”.
Tô Chấn Viêm nói: “Được, chuyện này chúng ta bàn sau nhé”.
Sau đó, ông ấy chỉ về phía nước Mễ rồi nói: “Bên kia có ba tu sĩ Bán Thần, hôm nay chúng ta có thể kiểm tra thực lực thật sự của họ”.
Ngô Bình: “Chắc thực lực của Bán Thần chưa bằng Tiên Quân đâu, cùng lắm thì ngang hoặc thấp hơn Chân Quân thôi”.
Nói đến đây, anh hỏi: “Viện phó Tô, Bắc Viện sao rồi, tôi nghe nói có người nước Mễ đến khiêu chiến hả?”
Tô Chấn Viêm: “Họ bị tiêu diệt hết rồi”.
Ngô Bình ngạc nhiên, quả nhiên Bắc Viện mạnh thật!
Tô Chấn Viêm cười nói: “Thật ra với thực lực của Long chủ mà không đến dạy ở Bắc Viện thì quá phí”.
Ngô Bình: “Dạy học ư?”
Tô Chấn Viêm: “Vâng, chỉ có những tu sĩ có thực lực cao thì mới đủ tư cách giảng dạy ở học viện Võ Đạo. Nhưng các học sinh ở đấy cũng lắm trò lắm, chắc việc giảng dạy cũng không dễ dàng”.
Ngô Bình nổi hứng nói: “Dạy ở đó thì có lợi lộc gì?”
Tô Chấn Viêm cười nói: “Nhiều lợi lộc lắm, riêng tài nguyên của học viên thôi đã hơn đứt Côn Luân rồi”.
Trong lúc hai người đang trò chuyện thì ba cường giả Bán Thần của nước Mễ đã đến, một trong số đó là