Ông ta chỉ vào hai mươi bốn pho tượng đó rồi nói: “Công pháp của Liên Sơn Tông giấu trong hai mươi bốn pho tượng này, ai có thể ngộ ra được thì sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức của Liên Sơn Tông”.
Ngô Bình nhìn mười hai pho tượng, hỏi: “Công pháp của Liên Sơn Tông có lợi hại không?”
Chu Kỳ Phu cười, nói: “Hai mươi bốn pho tượng này có chứa một môn công pháp vô thượng là Liên Sơn Quyết. Năm xưa, người sáng lập ra Liên Sơn Tông, Liên Sơn tổ sư cũng chỉ lĩnh ngộ được một phần nhỏ sự vi diệu bên trong mà đã có được thành tựu rất lớn”.
Đào Thành: “Tại sao Liên Sơn Tông lại để món đồ quý giá như vậy ở đây?”
Chu Kỳ Phu bình thản đáp: “Vốn dĩ những bức tượng này thuộc về thế tục, năm xưa Liên Sơn tổ sư cũng lĩnh ngộ nó ở thế tục”.
Ngô Bình nhìn một lượt mấy pho tượng rồi nói: “Nếu như lĩnh hội được gì thì nhất định phải gia nhập Liên Sơn Tông của các ông sao?”
Chu Kỳ Phu cười, nói: “Nếu như các cậu thật sự lĩnh hội được gì thì Liên Sơn Tông sẽ dốc hết sức bồi dưỡng cho các cậu. Đến lúc đó, các cậu có lý do gì mà không tham gia chứ?”
Ngô Bình bỗng nói: “Có cơ hội sẽ đến lĩnh ngộ”.
Chu Kỳ Phu cũng không miễn cưỡng, nói: “Chúng tôi rất hoan nghênh các cậu”.
Đào Thành rời khỏi võ quán thì bỗng nhiên hỏi: “Ở lại lĩnh hội một chút chẳng phải rất tốt sao?”
Ngô Bình bình thản nói: “Tôi đã nhớ rõ hai mươi bốn pho tượng đó đại diện cho điều gì rồi, không cần thiết phải ở lại đó”.
Đào Thành giật mình: “Anh nhớ hết rồi sao?”
Ngô Bình: “Bí mật của pho tượng không nằm ở động tác và hình dạng bên ngoài, mà nằm ở đôi mắt. Bốn mươi tám con mắt đều có chữ và hình vẽ rất nhỏ, chỉ cần sắp xếp chúng lại thì có thể tổ hợp thành Liên Sơn Quyết hoàn chỉnh”.
Đào Thành cảm thấy rất bất ngờ: “Đơn giản vậy thôi sao?”
Ngô Bình liếc nhìn cậu ta rồi nói: “Đơn giản vậy sao cậu không phát hiện ra?”
Đào Thành bối rối gãi đầu, nói: “Tôi không chú ý đến mắt của các bức tượng”.
Ngô Bình: “Chữ trong mắt của những pho tượng nhỏ như vi khuẩn, dù cậu có cố nhìn thì cũng sẽ không phát hiện ra được đâu”.
Đào Thành: “Mắt anh có thể nhìn thấy chữ nhỏ như vi khuẩn sao?”
Ngô Bình: “Tôi chỉ đảo mắt qua là đã nhìn thấy rồi, có thể là do tôi biết nhìn”.
Đào Thành đưa ngón cái lên, nói: “Anh học được rồi thì nhớ chỉ lại tôi nha”.
Lúc này trời đã chập tối, Ngô Bình hỏi: “Cậu sống ở đâu?”
Đào Thành: “Dì út của tôi sống ở tỉnh, mấy hôm nay tôi đều ở chỗ của dì út”.
Ngô Bình: “Cậu về chỗ dì út cậu trước đi, tôi phải đi gặp một người”.
Đào Thành: “Dì út của tôi chỉ ở một mình, tối nay anh có thể đến ở cùng tôi”.
Ngô Bình: “Dì út của cậu chỉ có một mình?”