Chỉ huy sứ chậm rãi thả lỏng tay, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, run rẩy nói: “Cậu cứ nói, tôi biết gì sẽ nói hết”.
“Ông tên gì?”
“Tôi tên Hoắc Chấn Dương, chỉ huy sức Kim Y Vệ”.
“Tại sao các ông lại xuất hiện ở đây vào lúc này?”
“Theo lệnh của hoàng hậu”.
Hoàng hậu! Ngô Bình nhớ ra, lúc đầu có ông lão từng nói với cậu trước cổng đại điện hoàng cung, đương kim hoàng đế cũng chính là thập hoàng tử, thật ra có bối cảnh thâm sâu, mẹ của ông ấy là công chúa hoàng triều Tiên Giới. Chẳng lẽ, vị công chúa Tiên Giới kia cuối cùng cũng lộ diện rồi?
Hoắc Chấn Dương quan sát vẻ mặt Ngô Bình, lại nói: “Hoàng hậu giúp hoàng đến thành lập Tam Nội Vệ, Lục Ngoại Vệ mới, gọi là Cửu Vệ. Kim Y Vệ là một trong Lục Đại Ngoại Vệ”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Hoàng hậu biết nơi này có thứ gì sao?”
“Đúng vậy. Hoàng hậu nói, trên đảo này có một ma vật rất mạnh, muốn chúng tôi chú ý quan sát, nếu có cơ hội thì dứt khoát ra tay, đoạt lấy thành quả”.
Ngô Bình nheo mắt: “Ông biết hoàng hậu đến từ Tiên Giới nào không?”
“Vô Tự Tiên Giới, hoàng triều Thần Tự”.
Ngô Bình gật đầu: “Đông Vương thì sao? Bây giờ ông ấy vẫn được hoàng đế trọng dụng sao?”
Hoắc Chấn Dương im lặng mấy giây rồi nói: “Đông Vương ngoài mặt thì trợ giúp hoàng đế trị quốc, thực ra là bị giam lỏng trong Võ Quang Các, ngày nào cũng có công việc xử lý không hết, nhưng đều là những chuyện vụn vặt. Chuyện lớn thật sự thì đều do mấy vị thân tín của hoàng đế xử lý”.
Sắc mặt Tần Cự Phong thay đổi, sau khi Đông Vương nhiếp chính thì cũng không tập trung công sức nhiều vào Trấn Đông Quân, mà giao quyền lực cho mấy tâm phúc như Tần Cự Phong. Tần Cự Phong giúp xử lý việc quân sự, tuy cũng thường liên lạc với Đông Vương, nhưng ông ấy cũng chưa từng để lộ tin tức bị nhốt bao giờ!
“Sao có thể chứ! Đông Vương có công hộ giá cơ mà! Nếu không phải Đông Vương, hoàng đế cũng sẽ không thể đăng cơ thuận lợi như vậy…”
Hoắc Chấn Dương liếc nhìn Tần Cự Phong, nói: “Hoàng đế có thể đăng cơ, trợ giúp từ Đông Vương cũng có hạn. Lúc đầu các cậu cũng không ở đại điện, thật ra hôm đó hoàng hậu đã hiện thân rồi, bỏ ra một lượng lớn đan dược thưởng cho bá quan, hoàng tộc, ra lệnh cho các quan tại đó ủng hộ tập hoàng tử. Đông Vương nhiều lắm cũng chỉ là biết thời biết thế, có ông ta hay không, hoàng đế cũng đều là thập hoàng tử”.
Tần Cự Phong kinh ngạc, lầm bầm nói: “Sao lại như vậy chứ!”
Ngô Bình thở dài một tiếng, hỏi: “Vậy tại sao hoàng đế không trọng dụng Đông Vương, có phải không tin ông ấy không?”
Hoắc Chấn Dương nói: “Hoàng đế cho Đông Vương vinh hoa, cái danh đại thần nhiếp chính, chẳng lẽ không kiêu ngạo sao? Nhưng Đông Vương chỉ có thể có được mặt mũi, còn về quyền lực trọng tâm của đế quốc, ông ta nhất định phải nhả ra”.
Ngô Bình đã hiểu, nói: “Nói như vậy, qua một thời gian nữa, Đông Vương sẽ nghỉ hưu?”
Hoắc Chấn Dương: “Nhiều nhất là năm sau, Đông Vương sẽ cáo lão về quê, vinh quy về quê nhà. Đến lúc đó ông ấy sẽ có vinh quang đầy mình, nhưng nhất định phải giao lại quyền lực trấn Đông Quân”.
Ngô Bình: “Đông Vương không phản kháng sao?”
“Phản kháng? Đối mặt với công chúa hoàng triều Tiên Giới, là người thông minh sẽ không phản kháng. Đây đã là kết quả tốt nhất mà ông ta có thể giành giật được rồi. Nếu lúc đầu ông ta không đứng về phía hoàng đế thì bây giờ ông ta sớm đã là người chết rồi”. Hoắc Chấn Dương nói.
Ngô Bình thu kiếm, lạnh lùng nói: “Về báo lại cho hoàng hậu, thứ rên đảo thuộc về Thái Hoàng giáo, muốn thì tới Thái Hoàng giáo mà đòi! Cút!”
Chỉ huy sứ kia giãy giụa đứng lên, vì thương tích quá nặng, cố vài lần không thành công, cuối cùng mới được cấp dưới đỡ lên rời đi!
“Thật ra như thế cũng rất tốt. Lát nữa anh thay tôi tặng vương gia mấy viên đan dược”.
Sau khi Ngô Bình chia tay với Tần Cự Phong, cậu nhìn ra vùng biển mênh mông thì đột nhiên nhớ ra đảo Phi Tiên ở cách đó không xa, từ sau khi đưa dì nhỏ đến đảo Phi Tiên, cậu chưa qua lại đó mà chỉ nói chuyện điện thoại với dì nhỏ vài lần. Lần này vừa hay ra biển, cậu quyết định đến thăm dì nhỏ thử.
“Chị, cô Liễu, tôi phải đi thăm dì nhỏ tôi một lát”.
Cổ Thanh Liên cười, nói: “Là dì nhỏ sao? Vậy tôi nhất định phải đến thăm, có điều chẳng đem theo quà cáp gì cả, tôi phải chuẩn bị một lát”.
Liễu Mỵ cười, nói: “Trùng hợp quá, thứ mà tôi nhiều nhất lại là quà biếu”.
Ngô Bình hơi đau đầu, nói: “Không cần quà cáp, đi thôi”.
Cậu quyết định dùng đến sức mạnh của mặt nạ. Ba khuôn mặt của ba tấm mặt nạ khống chế được không gian, lời nguyền và tuyệt sát . Cậu nhắm mắt lại, không gian trong vòng mấy trăm dặm trở lại liền hiện ra trong đầu Ngô Bình, giống như bản đồ 3D vô cùng phức tạp. Cậu nhanh chóng xác định được vị trí của đảo Phi Tiên.
Lúc này, một khuôn mặt của mặt nạ rục rịch, Ngô Bình liền cảm thấy có một luồng sức mạnh huyền diệu lan khắp cơ thể, cậu đưa tay ra chấm nhẹ vào không gian, một luồng sáng màu xanh xuất hiện, ánh sáng tỏa ra hình tròn, đằng sau vòng ánh sáng là một hình tượng khác, đó là một hòn đảo xinh đẹp, đảo Phi Tiên.
Nhóm Ngô Bình băng thẳng qua vòng tròn sáng màu xanh thì đến bầu trời phía trên đảo Phi Tiên.
Liễu Mỵ vô cùng bất ngờ: “Biện pháp di chuyển này thông minh thật, nhất định là công tử đã kiểm soát được sự huyền diệu trong không gian.
Ngô Bình cười: “Mẹo vặt thôi, không đáng nhắc tới”.