Thẩm Huyền Tông: “Chúng tôi không còn nhiều thời gian nữa, bây giờ cậu là niềm hi vọng cuối cùng của chúng tôi. Chỉ cần cậu hợp nhất được ba bộ kiếm phổ, khôi phục lại kiếm phổ vô thượng thì mới có thể dựa vào đó trị khỏi vết thương cho chúng tôi”.
Giờ thì Ngô Bình đã hiểu, hèn gì mấy người này nôn nóng muốn nhận đệ tử, thì ra là đang đợi cậu đến cứu.
Cậu nói: “Nếu đã như vậy thì vãn bối nhất định sẽ dốc toàn lực, gắng sức lĩnh ngộ”.
Chính vào lúc đó, giọng của Liễu Thi Thi từ phía dưới vang lên.
“Ba vị tiền bối, vãn bối Liễu Thi Thi có chuyện xin được gặp”.
Âu Dương Thiên Tế hỏi: “Có chuyện gì? Nói đi”.
Lúc này Liễu Thi Thi đang đứng ngoài cửa Kiếm Các, cô ta cao giọng đáp: “Ba vị tiền bối, Ngô Bình là đệ tử mới nhập môn của vãn bối, ba vị đức cao vọng trọng, giành đệ tử với một vãn bối như con không hay lắm thì phải?”
Thẩm Huyền Tông hừ một tiếng lạnh lùng: “Cô cũng biết mình là vãn bối sao? Nếu đã biết thì không nên đến đây”.
Ngô Bình thấy hai bên sắp cãi nhau đến nơi, lo lắng Liễu Thi Thi sẽ chịu thiệt nên vội nói: “Ba vị tiền bối, vãn bối cảm thấy hay là mình nhận cả hai bên làm thầy”.
Mấy người họ nhìn nhau, Thẩm Huyền Tông hỏi: “Ồ, nghĩa là sao?”
Ngô Bình nói: “Ba vị tiền bối, Thái Hoàng giáo này là do ba vị một tay nâng đỡ, giờ Thái Hoàng giáo là một trong những thế lực lớn nhất của tiên giới Chân Hoàng, muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn quan hệ có quan hệ, nếu vãn bối không phải đệ tử của Thái Hoàng giáo thì liệu Thái Hoàng giáo có cung cấp tài nguyên để vãn bối tu hành không?”
Ba người họ nghe Ngô Bình nói vậy thì cảm thấy rất có lý. Tốc độ phát triển của Thái Hoàng giáo vượt ngoài dự kiến của họ, giờ đã là một trong những thế lực mạnh nhất ở tiên giới Chân Hoàng. Nếu như Ngô Bình chỉ là đệ tử của họ thì chẳng phải sẽ không có cách nào sử dụng tài nguyên của Thái Hoàng giáo một cách triệt để sao?
Ba người họ hiểu ra được điểm này thì thương lượng một lúc, sau đó Thẩm Huyển Tông nói: “Thôi được, sau này cậu vừa là đệ tử của Thái Hoàng giáo, vừa là đệ tử của ba chúng tôi”.
Ngô Bình cười, nói: “Vậy đệ tử xin chào ba vị sư tôn”.
Thẩm Huyền Tông: “Cậu đến nói rõ chuyện này với Liễu Thi Thi trước đi rồi quay lại đây”.
“Vâng”.
Ngô Bình lập tức ra khỏi không gian thần bí, xuất hiện trước mặt Liễu Thi Thi, mỉm cười, nói: “Sư tôn, bây giờ con vừa là đệ tử của Kiếm Các, vừa là đệ tử của người”.
Liễu Thi Thi liếc nhìn Kiếm Các rồi nói: “Con đi theo sư phụ”.
Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, đi đâu ạ?”
Liễu Thi Thi: “Đi lĩnh hội Chín mục Thái Hoàng”.
Ngô Bình gãi đầu: “Chẳng phải chương trình huấn luyện người mới vẫn chưa kết thúc sao?”
“Bây giờ con là đệ tử của Kiếm Các, không cần tham gia huấn luyện nữa”.
Ngô Bình cũng không muốn lãng phí thời gian, cười, nói: “Vậy được”.
Liễu Thi Thi ra khỏi phạm vi của Kiếm Các thì mới nói: “Sau khi lĩnh hội Chín mục Thái Hoàng xong rồi hẵng đến gặp giáo chủ và các vị trưởng lão cố vấn”.
Ngô Bình chớp mắt: “Giáo chủ muốn gặp con sao?”
“Con là người được Kiếm Các lựa chọn, đương nhiên giáo chủ rất tò mò về tư chất của con rồi. Nếu con thật sự là nhân tài có thể đào tạo thì Thái Hoàng giáo bằng lòng dốc toàn lực bồi dưỡng cho con”.
Ngô Bình gật đầu: “Nhất định đệ tử sẽ cố gắng”.
Hai người họ quay về cung điện ở đỉnh Ngũ Liên, cô ta cho người đóng chặt cửa điện, sau đó trịnh trọng lấy ra một quyển sách và nói: “Đây là ba chương đầu của Chín mục Thái Hoàng. Nếu con có thể lĩnh hội được ba chương này thì mới có thể tiếp tục xem sáu chương sau. Sáu chương sau được giáo chủ bảo quản”.
Ngô Bình: “Sư tôn, nghe nói dưới tổ sư, chưa ai từng lĩnh hội đến chương thứ tư, đúng không ạ?”
Liễu Thi Thi: “Cũng không hẳn, thật ra, từng có một thiên tài lĩnh hội đến chương thứ năm. Nhưng vận may của anh ta không được tốt, trong quá trình tu luyện đã bị tẩu hỏa nhập ma, Thái Hoàng giáo không thể không khống chế anh ta. Không có nhiều người biết được chuyện này, vì vậy mới truyền tai nhau như thế”.
Ngô Bình mở quyển sách đó ra, nhìn lướt qua thì biết ngay Chín mục Thái Hoàng là những những thứ được sinh ra từ các nhánh Thái Hoàng Đồ. Trước đây cậu lĩnh ngộ Thái Hoàng Đồ, giờ xem lại Chín mục Thái Hoàng rất nhẹ nhàng, đồng thời cậu cũng rất khâm phục trí tuệ của Thái Hoàng tổ sư.