Ngô Bình: “Nếu có cơ hội, nhất định tôi sẽ đến đó thử một lần”.
Phùng Tuấn Bảo: “Tiên sinh, tốt nhất là không nên ạ, vì nơi đó nguy hiểm lắm”.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì vật đầu tiên đã tìm thấy chủ nhân. Món thứ hai đã được bày lên bàn, đó là một lá bùa bị dính bẩn, nhưng vẫn toả ra năng lượng phi phàm.
Trông thấy lá bùa bẩn ấy, Ngô Bình như có điều suy nghĩ, vì anh cảm nhận được mấy loại bí lực cấp thần trong người mình đang cựa quậy, hình như nó đang có cảm giác với lá bùa này.
“Đây là bùa của Ma Thiên Cảnh của vũ trụ chính. Tuy nó đã bị bẩn nhưng vẫn rất phi phàm, nếu gặp được chủ nhân thích hợp, nó sẽ phát huy được uy lực tiềm tàng. Giá khởi điểm là hai triệu tiền Linh, mỗi lần tăng giá ít nhất là 100 nghìn tiền Linh.
Lập tức có người trả giá ngay, đã thế giá còn tăng lên liên tục, vèo cái đã tới ba triệu tiền Linh.
Lúc này, Ngô Bình giơ tay lên rồi trả ba triệu mốt. Phùng Tuấn Bảo có kinh nghiệm hơn nên đã đấu giá thay anh, sau vài lần tăng giá, cuối cùng họ đã mua được lá bùa ấy với giá ba triệu chín.
Ngay sau đó, đã có người mang lá bùa tới phòng bao. Ngô Bình quan sát kỹ thì thấy vệt đen bên trên lá bùa không phải vết bẩn, mà là là bùa này đang bị ăn mòn sau khi tới thế giới này, một phần sức mạnh của nó đã mất, từ đó khiến nó mất đi uy năng vốn có.
Phùng Tuấn Bảo: “Tiên sinh, không biết lá bùa này có gì hay?”
Ngô Bình: “Tôi chưa rõ”, nói rồi, anh ấn tay lên lá bùa, bí lực cấp thần trong cơ thể anh bắt đầu tiến vào trong lá bùa. Nó lập tức phát sáng, vệt màu đen trên lá bùa bắt đầu thay đổi và bộ ra hình dáng ban đầu. Một lát sau, lá bùa hoàn chỉnh đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình, sau đó phát ra chín tầng sáng.
Thấy thế, Phùng Tuấn Bảo hô lên: “Thần kỳ quá! Chắc chắn phải cỡ cường giả Thần Thông của vũ trụ chính mới có thể làm ra lá bùa này”.
Ngô Bình đã kết nối được với lá bùa, sức mạnh của nó đã truyền vào người anh và tạo ra một lực cảm ứng thần kỳ.
Anh nói: “Nói đúng ra thì nó là tiên phù do cao thủ tầng thứ năm cảnh giới Thần Thông chế tạo, nó có tên là Cửu Cung Khốn Tiên Phù”.
Phùng Tuấn Bảo che miệng rồi nói nhỏ: “Tầng thứ năm Thần Thông ạ?”
Ngô Bình giơ lá bùa lên: “Đúng là gặp đồ tốt thật!”
Phùng Tuấn Bảo: “Tiên sinh, tiếp theo còn nhiều đồ lắm, khéo mình lại gặp tiếp”.
Mấy món đồ sau đó, Ngô Bình đều không có hứng, mãi đến khi món thứ chín xuất hiện thì mới thu hút sự chú ý của anh, vì đó là một cây linh dược.
Cây này được đặt trong một cái hộp nhỏ cao nửa mét, trên cây đã kết năm trái với màu sắc khác nhau. Nhưng bề mặt của cây có thứ gì đó màu trắng trông như mạng nhện che phủ, ngăn cách nó với thế giới bên ngoài.
Bao lâu nay, đã có rất nhiều người nhìn thấy nó nhưng đều không biết nó là cây gì, hay tác dụng ra sao. Hơn nữa, thứ như mạng nhện kia trông rất dị, chẳng ai gạt đi được, không thì đã có người nghiên cứu về cái cây này rồi.
Người dẫn chương trình: “Cây này cũng đến từ vũ trụ chính, thứ bao phủ bên ngoài nó rất chắc chắn, chưa ai phá vỡ được, vì thế giá trị của nó vẫn y nguyên. Giá khởi điểm là 500 nghìn tiền Linh, mỗi lần tăng giá ít nhất 50 nghìn”.
Thật ra Ngô Bình cũng không biết đây là cây gì, nhưng anh phát hiện trên lá của nó có linh văn thiên nhiên, từ đó anh đoán nó là vật phi phàm có giá trị không thua gì tiên phù.
Anh ra hiệu cho Phùng Tuấn Bảo đấu giá, sau vài lần tranh giành, cuối cùng họ đã mua được với giá một triệu mốt.