Tiền Trường Hào mặt trắng nhệch đáp: “Vâng, nhất định rồi”.
buổi trưa đoàn người tới chỗ ở của Lý Quảng Long. Ngô Bình nhân cơ hội này giới thiệu cho Đường Tử Di và Vạn Lộ Khả làm quen với nhau.
“Tử Di, bọn anh đang định khởi động lại dự án khu đô thị Giang Nam Thành, nhà họ Đường có muốn tham gia không?”
Đường Tử Di đáp: “Không phải anh nói dự án này không làm được sao?”
Ngô Bình: “Thời thế đổi thay, khi đó không được nhưng giờ thì được”.
Đường Tử Di cười nói: “Nếu đã làm được thì em đương nhiên muốn tham gia”.
Ngô Bình: “Anh định chia cho em ba mươi phần trăm cổ phần, Vạn Lộ Khả hai mươi phần trăm, công ty Bắc Thần năm mươi phần trăm. Sau này sẽ phải đầu tư thêm rất nhiều tiền, nhà họ Đường xoay vốn có vấn đề gì không?
Đường Tử Di: “Không vấn đề gì. Tháng trước biệt thự Vọng Nguyệt ở Hải Thành đã khai trương, hiện đã bán bốn mươi phần trăm cổ phần, thu lại bốn mươi lăm tỷ tệ. Dự kiến tháng sau có thể thu lại khoảng một trăm mười tỷ tệ. Sau khi trả hết các khoản nợ, sẽ còn lại khoảng bảy mươi tỷ tệ”.
Ngô Bình gật đầu: “Dự án khu đô thị Giang Nam Thành là dự án lớn, ít thì cũng phải ba đến năm năm mới hoàn thành. Đến lúc đó số tiền thu được từ dự án vịnh Bạch Long đã thu lại được hết. Nhà máy thuốc cũng bắt đầu có lãi, tiền vốn đối với anh có lẽ cũng không thành vấn đề”.
Đường Tử Di cười đáp: “Không sai. Nhắc tới nhà máy thuốc, buổi chiều chúng ta tiện tới công xưởng xem đi. Nhà xưởng của chúng ta đã đến giai đoạn hoạt động thử rồi”.
Lý Quảng Long vội vã nói: “Tôi nói này người anh em, mau đưa phương thuốc mới cho tôi”.
Đường Tử Di cười đáp: “Anh Long, vốn dĩ nhà máy thuốc của chúng ta có kiếm được tiền hay không, kiếm được bao nhiêu tiền toàn bộ đều phụ thuộc vào công thức thuốc của Ngô Bình phải không?”
Lý Quảng Long cười đáp: “Đúng vậy”.
Đường Tử Di: “Nhưng Ngô Bình hiện chỉ nắm hai mươi phần trăm cổ phần, tôi thấy như vậy vẫn hơi ít. Hay là thế này đi, chúng ta mỗi người nhường lại thêm một ít cổ phần cho anh ấy?”
Lý Quảng Long cười đáp: “Không vấn đề gì. Chỉ cần có công thức thuốc tốt thì tôi có thể nhượng lại mười lăm phần trăm cổ phần”.
Đường Tử Di cười đáp: “Vậy tôi cũng nhượng lại mười phần trăm cổ phần”.
Ngô Bình lại đáp: “Cứ để như hiện tại thì tốt hơn”.
Đường Tử Di: “Không được, anh phải nắm nhiều cổ phần mới đúng”.
Lý Quảng Long cũng cười, nói: “Không sai. Người anh em, nếu như không có công thức thuốc của chú thì nhà máy không thể nào kiếm được tiền. Chú không cần phải khách sáo như vậy”.
Hai người kia cứ kiên quyết mãi nên Ngô Bình đành phải đồng ý.
Sau khi chuyển giao cổ phần, Ngô Bình nắm tổng cộng bốn mươi lăm phần trăm cổ phần. Lý Quảng Long nắm ba mươi lăm phần trăm cổ phần còn Đường Tử Di nắm hai mươi phần trăm cổ phần.
Nhà máy thuốc này đầu năm đã được Lý Quảng Long đổi tên