Cô gái vội nói: "Kiếm tiên đại nhân, ngài có thể đưa ra bất kỳ điều kiện gì, đảo Băng Hoả tôi sẽ dốc sức làm ngài thoả mãn!"
Ngô Bình thản nhiên nói: "Vậy thì dùng toàn bộ đảo Băng Hoả để bồi thường! Người của nhà họ Đinh cô từ nay trở thành tôi tớ của tôi! Nếu không phục thì giết sạch!"
Giọng nói của anh truyền tới tai của mỗi người nhà họ Đinh, đám người này bi phẫn cùng cực nhưng không dám phản kháng. Đến cả Băng tổ và Hoả tổ còn bị người này dễ dàng chém chết thì sao bọn họ đấu cho lại?
Lúc này, nhà họ Đinh phái một ông cụ đức cao vọng trọng lên, ông cụ khom người tới trước mặt Ngô Bình, ông ta quỳ xuống: "Nhà họ Đinh chấp nhận yêu cầu của ngài!"
Ngô Bình lạnh lùng nói: "Từ bây giờ, các người đều là nô lệ của tôi, gọi tôi là chủ nhân!"
"Chủ nhân!", ông cụ hèn mọn đáp, ánh mắt tràn ngập sự bất lực và bi thương.
Ngô Bình đáp xuống một căn nhà lớn, ngồi trong phòng khách lớn. Sau đó, tất cả nhân vật có vai vế trong nhà họ Đinh đều tới bái kiến.
Có hơn trăm người quỳ trong sảnh, Ngô Bình nhìn lướt qua một lượt, lạnh giọng hỏi: "Tôi thấy dường như các người không tu băng thì cũng tu hoả, việc này là vì lý do gì?"
Cô gái áo đỏ kia nói: "Thưa chủ nhân, pháp môn mà đảo Băng Hoả chúng tôi tu luyện chỉ có hai loại, một loại tên là Thiên Dương Quyết, loại còn lại tên Thái Âm Kinh".
Ngô Bình: "Ồ, lấy Thiên Dương Quyết và Thái Âm Kinh của các người lại đây cho tôi xem thử".
Cô gái áo đỏ nói: "Thưa chủ nhân, đảo Băng Hoả chia làm hai phần, mỗi bên đều có một tấm bia, trên bia Băng ghi chép Thái Âm Kinh, còn bia Hoả thì ghi chép Thiên Dương Quyết. Tố chất của người nhà họ Đinh chúng tôi có hạn nên chỉ lĩnh ngộ được chút da lông, thật ra không tu luyện được công pháp chân chính. Ví như Hoả tổ, ông ấy cũng chỉ lĩnh ngộ được một phần nghìn Thiên Dương Quyết".
Ngô Bình: "Ồ? Nói vậy thì thật ra không thể tu luyện được Thiên Dương Quyết chân chính sao?"
Cô gái gật đầu: "Thế thì phải cần người có tố chất kinh thiên, hoặc thiên kiêu mới có thể học được, tiếc là nhà họ Đinh chúng tôi chưa từng xuất hiện một thiên kiêu nào".
Ngô Bình hỏi cô ta: "Cô tên gì?"
Cô gái áo đỏ đáp: "Nô tì tên là Đinh Sương Nhi".
Ngô Bình: "Đinh Sương Nhi, cô dẫn tôi đến bia Băng coi thử".
"Vâng!", Đinh Sương Nhi vội đáp.
Đinh Sương Nhi dẫn đường, hai người tới Tây đảo, nơi đây chập chùng núi băng ngàn năm, cùng lớp băng tuyết dày cộm, nhiệt độ cực thấp. Với tu vi của Ngô Bình mà vẫn còn cảm thấy giá lạnh.
Đinh Sương Nhi dường như không thể nào chịu đựng được cái lạnh, run lên cầm cập, gương mặt tái xanh, Ngô Bình bèn lấy tiên y Cửu Bảo ra cho cô ta mặc. Tiên y có thể giữ ấm, vậy nên Đinh Sương Nhi mới khôi phục lại bình thường.
"Cảm ơn chủ nhân", cô ta nói: "Phía trước chính là bia Băng".
Quả nhiên, trên một ngọn núi tuyết trước mặt có một tấm bia Băng bị đóng một lớp băng tuyết.
Trên bia có khắc một bài kinh văn được viết bằng văn tự cổ xưa. Văn tự này còn cổ xưa hơn cả tiên văn nữa, được trật tự đại đạo hình thành tự nhiên, tên là "Đạo Ngôn".
Chẳng trách người nhà họ Đinh trên đảo Băng Hoả chỉ có thể hiểu được chút da lông bên ngoài, Đạo Ngôn này đâu phải ai đọc cũng có thể lĩnh ngộ được đâu.