Lý Long Thần cười to: “Sư thúc yên tâm. Rượu của đệ tử toàn là rượu Phần hơn ba trăm năm! Đa số là rượu do nhóm thương nhân Hà Đông sưu tầm”.
Thời Minh Thanh, nhóm thương nhân Hà Đông vang danh thiên hạ, giàu có vô cùng, như đại viện nhà họ Kiều trứ danh cũng là sản vật thời đó. Rượu mà họ sưu tầm dĩ nhiên là có chất lượng tuyệt hảo.
Cả hai đang trò chuyện thì Lý Long Thần đột nhiên ho dữ dội, mặt cũng tái đi. Ông ấy ho liên tục suốt nửa phút, đau đớn vô cùng.
Ngô Bình sa sầm mặt: “Anh bị thương à? Lại là Âu Dương Trích Tinh?”
Lý Long Thần rất ái ngại: “Để sư thúc chê cười rồi. Cũng rất tình cờ, mấy hôm trước khi đang áp tải hàng thì đệ tử gặp phải Âu Dương Trích Tinh. Đệ tử phát hiện tu vi của người này đã đột phá lên Tiên Thiên, tiến vào cảnh giới Nhân Tiên”.
“Sao kẻ đó lại làm anh bị thương?”
Lý Long Thần đáp nhẹ: “Sau khi gặp nhau, Âu Dương Trích Tinh hỏi ai đã trị khỏi cho đệ tử. Đệ tử không nhắc đến sư thúc, chỉ bảo là tự khỏi. Nhưng người này không tin, rồi đột nhiên ra tay. Cảnh giới của Âu Dương Trích Tinh cao hơn nên đệ tử dĩ nhiên không phải là đối thủ, đành chịu thêm một đòn của đối phương”.
“Sau khi đánh đệ tử một chưởng, Âu Dương Trích Tinh còn bảo là ‘để xem người kia có giải được chưởng lực này không’ nữa ạ”, nói đến đây, Lý Long Thần cười khổ. Ông ấy cảm thấy rất bẽ mặt khi nói chuyện này ra.
Ngô Bình cười khẩy: “Đúng là ngông cuồng! Chắc hẳn kẻ đó biết anh là ai nhỉ?”
Lý Long Thần thở dài: “Dĩ nhiên là biết ạ, nên mới dám ra tay”.
Ngô Bình cau mày: “Âu Dương Trích Tinh có lai lịch thế nào?”
Lý Long Thần đáp: “Nhà Âu Dương là gia tộc võ lâm đỉnh cấp, thế lực ngang ngửa Đường Môn, không xem đệ tử ra gì là chuyện bình thường”.
Ngô Bình ra hiệu cho Lý Long Thần đến gần, quan sát một lúc rồi chữa trị cho ông ấy. Trong mắt anh, mọi vết thương trên đời này đều chẳng có bí mật gì, chưa đến mười phút đã giải được chưởng lực mà kẻ nọ tự cho là cao siêu.
Lý Long Thần ho dữ dội rồi phun ra mấy ngụm đờm máu, sau đó cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, bèn ngạc nhiên nói: “Sư thúc quả nhiên tài giỏi như thần, mới đó mà đã chữa khỏi cho đệ tử rồi”.
Ngô Bình nói: “Lần sau nếu hai người gặp lại nhau, anh hãy nói với Âu Dương Trích Tinh rằng, nếu kẻ đó còn dám làm anh bị thương thì chờ bị tôi chặt đầu đi!”
Lý Long Thần vội vã đáp: “Đệ tử sẽ xử lý chuyện này, thưa sư thúc”.
Không bao lâu sau, Dương Mộ Bạch đã đến, gương mặt nhuốm vẻ mệt mỏi. Ngô Bình nhận thấy tu vi của Dương Mộ Bạch đã có tiến bộ đáng kể, chỉ còn cách Võ Thần một bước nữa.
“Ha ha, sư đệ, chúc mừng cậu!”, Dương Mộ Bạch nói tiếng chúc mừng, đoạn lấy một miếng ngọc hình quả trứng từ trong tay áo ra. Bề mặt miếng ngọc trơn bóng, lờ mờ có phù văn lưu chuyển.
Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra quả trứng ngọc này rỗng bên trong, có chạm khắc rất nhỏ trên bề mặt khoang rỗng!
“Đây là món đồ mà anh lấy được đã lâu, là đồ từ thời Tiên quốc. Sư đệ hiểu biết sâu rộng, có lẽ sẽ rất thích”.
Anh vội vàng cảm ơn, đoạn hỏi: “Sư huynh lấy được nó ở đâu vậy ạ?”
Dương Mộ Bạch đáp: “Anh tìm được ở một Động tiên, khi đó chỉ tìm thấy món đồ này thôi”.