Lúc này một người dáng vẻ quản gia bước vào nói: “Ông chủ, bên ngoài có một cô gái khoảng đầu hai mươi, tự xưng là người nhà họ Ngọc thất lạc nhiều năm”.
Người đàn ông tên Khánh Thư nhíu mày: “Nhà họ Ngọc từng có người đi lạc bao giờ, ông đi xem thử nếu là người muốn tiền thì cứ cho cô ta một ít là được”.
Quản sự: “Vâng, tôi đi ngay”.
Ngô Bình và Hồng Lăng đợi bên ngoài mười mấy phút mới nhìn thấy một quản gia đi ra. Quản gia ngẩng cao đầu liếc nhìn Hồng Lăng rồi nói: “Cô nói cô là người nhà họ Ngọc? Vậy hãy cho tôi xem dấu huy hiệu của cô”.
Ngô Bình: “Vai của con gái sao có thể cho ông tùy tiện nhìn được?”
Quản gia nhướn mày: “Cậu này, cậu là ai?”
Hồng Lăng: “Anh ấy là đại ca của tôi”.
Quản gia hừ một tiếng: “Không nhìn thấy dấu hiệu, sao tôi xác định được cô có phải là kẻ lừa đảo hay không?”
Ngô Bình: “Muốn xem cũng được, bảo phụ nữ của nhà họ Ngọc đến kiểm tra là được”.
Quản gia nhíu mày: “Lá gan của cậu cũng không nhỏ nhỉ, dám đấu võ mồm với quản gia. Người đâu, đánh hắn ba bạt tai”.
Người làm đằng sau ông ta lập tức bước đến định tát Ngô Bình.
Ngô Bình không động đậy, Hồng Lăng vung tay lên, mấy người này bị kiếm quang đánh bật ra sau, cô ấy lạnh lùng nói: “Đánh đại ca của tôi à, các người là cái thá gì, cút đi”.
Quản gia hoảng sợ, vì sức mạnh Hồng Lăng phóng ra quá mức đáng sợ, cô ta là Đạo Quân sao?
Quản gia lập tức thay đổi sắc mặt nói: “Cô gái, tôi đùa thôi, cô đừng tức giận. Thế này nhé, tôi vào trong gặp ông chủ để ông ấy quyết định”.
Ông ta xoay người đi vào trong, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tu vi cao như thế chắc sẽ không nói dối tự xưng mình là người nhà họ Ngọc đâu nhỉ?”
Vào trong gặp người đàn ông trung niên lần nữa, ông ta nói hết sự tình lúc nãy.
Nghe nói cô gái bên ngoài có thực lực rất mạnh, người đàn ông trung niên vui mừng nói: “Dẫn cô ta vào đi”.
Không lâu sau, Ngô Bình và Hồng Lăng được mời vào sảnh lớn, quản gia nói: “Mời hai vị ngồi uống trà đợi một chút, ông chủ tôi đến ngay”.
Vài phút sau, một người đàn ông trung niên bước ra, lúc ông ta nhìn thấy Hồng Lăng, vẻ mặt hơi sững lại, sau đó bước nhanh đến đứng trước mặt Hồng Lăng.
Nhìn một lúc, ông ta hỏi: “Mẹ của cô là ai?”
Hồng Lăng cũng nhìn người đàn ông nói: “Tôi không biết tên của bà ấy”.
Người đàn ông vẫy tay, một bức chân dung bay đến, bên trên là hình của một người phụ nữ váy đỏ rất xinh đẹp và trẻ trung, gương mặt khá giống Hồng Lăng.
Nhìn người trong bức tranh, Hồng Lăng vui mừng nói: “Đây là mẹ tôi, ông có chân dung của bà ấy, ông biết bà ấy sao?”
Người đàn ông trung niên khẽ thở dài: “Cô ấy thế mà lại mang thai”.
Thấy ông ta không trả lời, Hồng Lăng hỏi: “Bố của tôi là ai?”
Người đàn ông nhìn cô ấy với vẻ mặt phức tạp, nói: “Con à, ta là bố của con. Năm đó, mẹ con là tỳ nữ trong nhà bố, bố đã ngoại tình với bà ấy sau khi uống rượu say. Sau khi bà ấy mang thai con, bà ấy sợ bị trách tội nên đã chạy trốn khỏi nhà họ Ngọc, tung tích không rõ, ta không nghĩ tới bà ấy sẽ sinh đứa nhỏ ra”.