Lúc này, khi Ngô Bình nhìn thấy cả ba cô gái đều đang nhìn về phía mình thì dùng thần niệm nói vài câu với Phương Lập rồi bắt đầu hỏi thăm tình hình các ba người phụ nữ. Cậu biết được họ đều có thu hoạch thì khen họ làm rất khá.
Thật ra trong quá trình thánh xúc, cậu dựa theo phương pháp của Thanh Tử, trải qua năm quá trình. Có điều, cả năm quá trình đều được hoàn thành trong bất ngờ, đến giờ cậu mới có thể hồi tưởng lại nhưng vẫn còn chút mơ hồ.
So ra thì cậu không thể nào cùng lúc chỉ dẫn cho ba cô gái nên thành tựu của họ không thể nào bì được cậu, có điều họ cũng không phải kém, vì dù gì có thể khơi thông mạch thì đã không tồi rồi.
“Bao lâu rồi?”, cậu hỏi.
Lăng Bộ Phi: “Khoảng ba canh giờ”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Nghỉ ngơi một lát, ăn chút đồ ăn”.
Mấy người phụ nữ đều chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon, thi nhau lấy ra chia. Điền Mỹ Mỹ còn lót một tấm thảm trên đất rồi bảy đủ thứ thức ăn ngon lên.
Ngoài mặt Ngô Bình đang cùng ba cô gái ăn uống, nói chuyện, nhưng thực ra cậu lại đang liên tục nói chuyện với Phương Lập.
“Có phải ông có chuyện gì giấu tôi không?”. Trực giác của Ngô Bình nói cho cậu biết nhất định lúc nãy đã có chuyện gì đó xảy ra, nếu không thì người tinh ranh như Phương Lập cũng sẽ không tự dưng lại gọi cậu là cậu chủ.
Phương Lập chớp mắt, nói: “Trước đây cậu chủ có được một quả dưa vàng, nó vẫn còn đấy chứ?”
Ngô Bình giật mình, nhìn sang túi chứa đồ thì phát hiện quả dưa vàng đã không thấy đâu nữa.
Phương Lập giải thích: “Quả dưa vàng đó là bảo khí mà các đại năng dùng để cất giữ báu vật. Lúc nãy cậu chủ vô tình khởi động bảo khí đó, đánh thức hai bản nguyên pháp bảo cấm kỵ tối cao được phong ấn bên trong.
Ngô Bình giật mình: “Pháp bảo cấm kỵ tối cao sao?”
Phương Lập vội đáp: “Cậu chủ hiểu lầm rồi, là bản nguyên của pháp bảo. Sau này cậu chủ còn phải không ngừng thu thập báu vật trong nhân gian và thường xuyên tôi luyện nó thì mới có cơ hội biến nó thành pháp bảo cấm kỵ thật sự”.
Mặc dù nói như vậy nhưng Ngô Bình vẫn cảm thấy khó tin: “Mặc dù tên họ Dương có được thứ này nhưng lại không thể khởi động nó, tại sao chứ?”
Phương Lập: “Nếu không phải người thật sự có duyên thì sẽ không thể gặp được vật báu thế này, cũng không thể khởi động được đó”.
Ngô Bình: “Phương Lập, mở được đạo mạch có lợi gì có việc tu hành của tôi?”
“Cực kỳ có ích”. Phương Lập vội nói: “Nói trắng ra thì đó là hiện tượng phản tổ”.
Ông ta giải thích sâu hơn cho Ngô Bình, lúc đầu, một nhóm người rời khỏi đại lục thánh cổ, đến môi trường mới sinh sống, sinh con đẻ cái qua bao đời, thể chất sớm đã khác với năm xưa. Giờ quay về lại môi trường ban đầu nên những thứ tiềm ẩn trong huyết mạch cũng sẽ xuất hiện trở lại.
Trên thực tế, tu sĩ ở đại lục Thánh Cổ vừa sinh ra thì đạo mạch đã tự thức tỉnh, đối với họ mà nói, đạo mạch có cấp bậc càng cao, số lượng càng nhiều thì tư chất sẽ càng tốt.
Mấy người Ngô Bình thì lại khác với những người được sinh ra ở đại lục Thánh Cổ, lúc đầu đạo mạch của họ bị ẩn, mãi đến sau khi thánh xúc mới thức tỉnh lại. Vì vậy ý nghĩa của quá trình này giống như việc đạo mạch của những người ở đại lục Thánh Cổ từ nhỏ đã được thức tỉnh, đều vô cùng quan trọng, hơn nữa cả đời chỉ có một lần cơ hội.
Ngô Bình ăn no xong thì tiếp tục tu luyện kiếm thứ sáu của Trảm Đạo Thập Tam kiếm, kiếm này màu xanh đậm, có thể giáng tai họa cho kẻ địch, tạo ra tam tai bát nạn.
Đương nhiên, việc tu hành kiếm thứ sáu khó gấp nhiều lần kiếm thứ năm, vì sự tồn tại của kiếm thứ năm khiến kiếm này rất khó luyện thành.
Kiếm thứ nhất của Trảm Đạo Thập Tam Kiếm rất mạnh nhưng mỗi khi luyện thêm được một kiếm thì giữa các kiếm sẽ gia tăng uy lực cho nhau. Chẳng hạn bây giờ Ngô Bình luyện được tổng cộng sáu kiếm, vậy sau kiếm này hỗ trợ nhau, sẽ khiến cho uy lực của mỗi kiếm đạt đến mức hai mươi mốt lần so với kiếm đầu tiên.
Lúc bắt đầu luyện kiếm, Ngô Bình mất chưa đến nửa tiếng thì đã luyện thành Giáng Tai kiếm. Kiếm này vừa được xuất ra thì trên kiếm Thất Tinh Long Uyên của Ngô Bình liền xuất hiện một luồng tai khí.
“Mười hai đạo mạch đúng là không tầm thường, thời gian tu luyện kiếm thứ sáu của tôi đã được rút ngắn rất nhiều”.
Cậu cười, lần đầu tiên cảm nhận được lợi ích của việc khơi thông được đạo mạch.
Phương Lập: “Cậu chủ đã khơi thông được đạo mạch, hơn nữa cũng đã có được loại truyền thừa cấp thần thánh thứ nhất. Sau này cậu chủ không cần phải tham nhiều, cứ khai thác uy lực của Thất Tinh Trảm Đạo đồ thật nhiều là được”.
Theo những gì Mộc Băng Thiền nói thì những truyền thừa và công pháp này có khác biệt, nó giống với nền móng của công trình hơn. Còn việc Ngô Bình muốn xây dựng công trình thế nào trên nền móng này thì phải xem khả năng phát huy của bản thân Ngô Bình.
Cậu nghĩ đến kiếm phổ Vô Thượng mình mới lĩnh ngộ được, cũng như những công pháp mà trước đây cậu tu luyện được, không biết có thể dung hợp hết toàn bộ chúng vào truyền thừa Thất Tinh Trảm Đạo không?
Ngô Bình đang suy nghĩ thì đột nhiên giật mình, có người xông vào trận pháp cấm chế mà cậu đã bố trí, chắc giờ đang ở trong trận.