Vào trong chợ Đế, phía trước có một con đường đá ôm quanh núi, đi về trước mấy chục mét thì có quầy hàng, có điều hàng hóa ở những quầy hàng nhỏ này không thu hút được sự chú ý của Ngô Bình, họ đi thẳng vào những quầy hàng ở đoạn giữa con đường.
Hai bên con đường ven núi có không ít nhà cửa được xây dựng, cổ kính rêu phong, có một vài ngôi nhà có quy mô khá lớn, mở rộng vườn ra sau núi.
Trên đường có rất nhiều người đi lại, người bên ngoài vào cũng không ngớt. Họ đi được một dặm thì thấy một quầy hàng rất lớn, đấy là cửa hàng kim khí của nhà họ Từ. Quầy hàng của nhà này làm ăn rất đắt khách, người ra vào tấp nập, rất nhiều người đến đây để mua binh khí.
Lâm Kiếm Phong liền nói: “Người nhà họ Từ có được chân truyền luyện khí, từng làm ra không ít linh binh, đặc biệt là binh khí do Từ Công làm, ngàn vàn cũng khó mua, lúc nào cũng phải xếp hàng rất lâu mới mua được”.
Ngô Bình không có hứng thú với binh khí, binh khí có tốt thế nào cũng không bì được với Thiên Tai Cốt Đao và chín phi kiếm của cậu. Có điều, dù gì cũng đã đến đây rồi, hơn nữa, Lâm Kiếm Phong và Diệp Ngưng Băng đều muốn vào lựa vài món nên cậu cũng vào theo.
Họ vào trong quầy thì thấy trong sân bày rất nhiều binh khí lộ thiên, Ngô Bình cầm một thanh kiếm bằng huyền thiếc lên, nó khá nặng, lưỡi kiếm sắc bén, cậu búng nhẹ thì nghe thấy âm thanh trong veo và ngân rất dài.
“Kiếm tốt”. Ngô Bình khen.
Lâm Kiếm Phong cười, nói: “Thường thì kiếm đặt ở bên ngoài sẽ có giá tầm mấy triệu, đồ tốt thật sự đặt ở bên trong”.
Họ vào trong phòng khách, phòng khách cao gần mười mét, rất rộng rãi. Giữa phòng có một giá kiếm khổng lồ, trên giá kiếm có một thanh kiếm lớn dài gần ba mét, toát ra sát khí khiến người ta phải kinh sợ. Trong vòng mười bước làm người khác buốt lạnh, đến cả tu sĩ cũng không dám lại gần trong phạm vi năm bước.
Xung quanh thanh kiếm lớn này có rất nhiều người chờ xem náo nhiệt. Có người còn mạnh dạn chồm lên trước xem, nhưng cuối cùng vẫn phải dừng lại ở ngoài phạm vi năm bước chân.
Bên ngoài trưng bày rất nhiều bảo kiếm, bảo đao, bên cạnh mỗi một binh khí đều có một người hướng dẫn mua hàng, chịu trách nhiệm giảng giải.
Lâm Kiếm Phong: “Kiếm ở trong này có rẻ cũng phải mấy chục triệu một cây, đắt cũng phải mấy trăm triệu hoặc mấy tỷ”.
Diệp Ngưng Băng đi một vòng, nhìn thấy một bọc kiếm da rắn màu xanh lam, mũi kiếm là hỗ tử đàn, mặt ngoài nạm ngọc lấp lánh. Cô ta cầm thanh kiếm dài, rút lưỡi kiếm ra quan sát thì thấy lưỡi kiếm khá hẹp, chỉ lớn bằng hai ngón tay, trên kiếm có hoa văn như vảy cá, toát lên hàn khí buốt lạnh.
Ngô Bình nhìn thấy thanh kiếm đó thì nói: “Kiếm tốt đấy”. Người tư vấn mua hàng là một cô gái tầm hai mươi tuổi, cô ta cười, nói: “Thanh kiếm này tên là Thất Âm, lúc rút kiếm ra sẽ có bảy loại âm thanh vang lên, làm rối loạn tinh thần của kẻ địch”.
“Tôi muốn thanh kiếm này”. Bỗng dưng, có giọng phụ nữ vang lên từ phía sau.
Ngô Bình ngoảnh đầu lại nhìn, đó là một cô gái tầm hai lăm, hai sáu tuổi, ngoại hình tầm bảy điểm, mặc một chiếc váy đen, chân mày hơi cao, trông hơi hung dữ.
Diệp Ngưng Băng không thèm ngoảnh đầu, chỉ nói với người tư vấn: “Tôi đã mua rồi”.
Nhân viên tư vấn gật đầu: “Vâng, giá của thanh kiếm Thất Âm này là tám trăm lẻ bảy triệu”.
Diệp Ngưng Băng nói: “Cậu Ngô bù thêm giúp tôi, lúc về tôi sẽ trả lại”.
Ngô Bình lấy ra tờ chi phiếu một tỷ, đưa cho nhân viên tư vấn đó.
Người phụ nữ phía sau nổi giận: “Các người điếc sao? Tôi nói tôi muốn mua thanh kiếm này”.
Nhân viên tư vấn vừa giúp Diệp Ngưng Băng gói kiếm, vừa cười, nói: “Cửa hàng của chúng tôi còn có rất nhiều kiếm tốt, cô có thể lựa”.
“Bổn cô nương chỉ cần thanh kiếm này”. Cô gái đó hằm hằm xông qua, đưa tay ra đòi giật lại hộp kiếm từ tay Diệp Ngưng Băng.
Diệp Ngưng Băng né người, lùi về sau mấy bước, giận dữ nói: “Cô làm gì thế?”
Người phụ nữ nhìn cô ta chằm chằm, nói: “Lúc nãy tôi đã nói rồi, tôi mua thanh kiếm này. Nhưng cô vẫn cứ muốn giành với tôi, cô đang muốn đối đầu với tôi mà”.
Diệp Ngưng Băng: “Tiền trao cháo múc, giờ thanh kiếm này đã thuộc về tôi rồi”.
Người phụ nữ giận dữ, lạnh lùng nói: “Hay lắm, nhưng tôi nhắc nhở cô một câu, những người đối đầu với tôi thì cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp”.
“Cô đang uy hiếp tôi đấy sao?”, Diệp Ngưng Băng cũng nổi giận, cô ta là người thông minh, căn cơ thâm hậu, không ngờ bây giờ lại bị người ta uy hiếp nên sát ý liền trỗi dậy.
Sau lưng người phụ nữ có một người đàn ông tầm ba mươi tuổi nghiêm giọng nói: “Mở to mắt chó của các người ra mà xem cho rõ, vị này là con gái của nhà Du đại tướng quân đấy”.
Diệp Ngưng Băng chẳng buồn nhiều lời với mấy người đó, chỉ lạnh lùng đáp: “Muốn có thanh kiếm này cũng được thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện”.
Ngô Bình muốn đi theo nhưng Diệp Ngưng Băng cười, nói: “Chuyện nhỏ chút xíu, có thể tự giải quyết được, sẽ quay lại ngay”.