Lúc này đây, khi anh lại cảm thấy được vô thượng đại đạo, thì cảm thấy ở Thiên Giới có một luồng khí tức đại đạo vi diệu hội tụ đi vào trong cơ thể của anh, tiến vào Tháp Thiên Mệnh ở Thánh Mạch. Khí tức đại đạo mờ ảo khó lường vờn quanh Tháp Thiên Mệnh một vòng, sau đó lại tiếp tục lao đến Thánh Mạch, lại tiến vào Thiên Kinh! Sau đó, từ Thiên Kinh đi vào trong từng nhanh một, cuối cùng xuyên qua thiên kinh nhỏ nhất, dung nhập vào trong mỗi tế bào bên trong cơ thể!
Đồng thời, ở Thánh Cổ Đại Lục cũng có một luồng khí chất đối ứng với khí tức đại đạo, cũng hội tụ đi vào trong cơ thể của anh, chẳng qua, nơi nó tiến vào chính là Cửu Liên Đài trong Thánh Mạch. Khí tức đại đạo đó nặng nề như chì, vờn quanh Cửu Liên Đài một lúc, sau đó lại tiếp tục lao đến Thánh Mạch, đi vào Địa Vĩ! Sau khi đến Địa Vĩ, thì đi vào từng nhành, cuối cùng cũng như cái kia, đi qua địa vĩ nhỏ nhất rồi hòa vào trong từng tế bào bên trong cơ thể!
Ngay khi hai loại khí tức đại đạo huyền diệu, một cái thì mờ ảo, một cái thì nặng nề, một cái như chì, một cái lại là thủy ngân, cứ như vậy mà gặp nhau trong tế bào của Ngô Bình.
“Ầm ầm!”
Toàn thân Ngô Bình chân động, giữa hai luồng khí tức sinh ra tia chớp màu đỏ tía, giữa bọn chúng mơ hồ có một lực hút, đồng thời đó cũng có một lực đẩy. Anh không dám để cho bọn chúng tiếp xúc dễ dàng, chỉ dám từ từ thử từng chút.
Anh cẩn thận thu luyện, cẩn thận suy đoán, cực kỳ cẩn thận, anh phải mất gần một ngày mới có thể ngưng tụ hai loại khí tức đại đạo này thành một nửa phù văn. Sau đó, bên trong các tế bào của Ngô Bình, một nửa phù văn này và một nửa phù văn kia dần dần tiếp xúc, càng ngày càng gần, cuối cùng thì va chạm.
“Ầm!”. Cả người Ngô Bình giật một cái, giống hệt như người bị điện giật. Hai nửa phù văn hình thành ra mười cái phù văn, phóng xuất ra sức mạnh không thể nào tưởng tượng được, khủng bố đến cực độ! Ảo diệu đến cực điểm! Vô cùng thần kỳ! Không có ngôn ngữ nào có thể hình dung được nó, suy nghĩ cũng không thể nào hiểu được nó, thời không cũng không thể chứa được nó, nó vô hình vô chất, nhưng bây giờ lại được Ngô Bình tạo ra!
Nếu như Ngô Bình không phải là Kim Thân Cửu Chuyển, nếu như anh không đạt đến Cửu Biến, nếu anh không có Hỗn Độn Chi Môn, nếu không có một câu của Y Mị, nếu như anh chưa từng đến Thánh Cổ Đại Lục, nếu như trước đây anh chưa từng có đủ loại kỳ ngộ…
Tất cả những sự kiện trên cho dù một sự kiện nào không được xảy ra, thì anh đều không thể phát hiện ra được bí mật tối thượng này, đến đây tiếp xúc với vô thượng đại đạo!
Ngô Bình hít sâu một hơi, cả người đều đang run rẩy, không biết là vì kích động hay là vì sợ hãi, lại cũng có thể là cả hai cái.
Chắc là anh sợ hãi, dẫu sau anh đã lần lượt hấp thu một luồng khí tức đại đạo từ hai thế giới, vô cùng mong manh. Huống hồ, Ngô Bình lại còn phân tán một lượng năng lượng nhỏ như vậy vào trong năm mươi ngàn tỷ tế bào trong cơ thể. Nói cách khác, khí tức đại đạo bên trong mỗi tế bào chỉ chiếm được một phần năm mươi nghìn tỷ của luồng khí tức đại đạo!
Nhưng mà chỉ cần mười cái phù văn được ngưng tụ từ khí tức đại đạo nhỏ bé như thế, cũng đã khiến cho Ngô Bình cảm nhận được sức mạnh khủng bố. Nếu như mỗi tế bào đều ngưng tụ thành phù văn đại đạo thì sao? Vậy thì sẽ có sức mạnh đáng sợ đến cỡ nào? Nếu anh hấp thu khoảng một phần vạn hay một phần trăm triệu luồng khí tức cổ đại đạo kia thì thế nào? Vậy thì đó sẽ là sức mạnh to lớn kinh thiên động địa cỡ nào?
Ngô Bình không dám nghĩ, trong lòng của anh dâng lên cảm giác sợ hãi.
Anh cũng đang kích động!
Sức mạnh to lớn như vậy, giả như theo thời gian, theo sự tăng lên của tu vui, anh có thể siêu việt mà đại đến Thánh Hoàng cảnh, Hỗn Độn cảnh, bước đến cảnh giới vô thượng ảo diệu, đại đến Đại Tiêu Dao!
Ngô Bình nhanh chóng bình tĩnh cảm xúc lại. Lúc này đây, anh đã hoàn thiện một trăm phù văn bên trong tế bào của cơ thể!
Thân thể lại chấn động, khí tức mạnh mẽ gấp mười lần so với lần trước xuất hiện, nhưng anh lại không cảm thấy khó chịu.
Lần thứ ba, 1 ngàn tế bào.
Lần thứ tư, 10 ngàn tế bào.
Lần thứ năm, 100 ngàn tế bào.
Cuối cùng, trong một tỷ tế bào bên trong cơ thể của Ngô Bình đồng thời ngưng tụ ra phù văn hoàn chỉnh. Cơ thể của anh hơi sáng lên, loại cảm giác chấn động đó đã không còn, ngược lại, lại vô cùng thoải mái.
Tuy nhiên, đã qua đến ngày hôm sau, anh thu hồi Hỗn Độn Chi Môn, rời khỏi thần môn của bản thân mình.