Mộng San và chủ nhiệm mập nhìn nhau rồi nói: “Được, năm thứ nhất trả mười triệu, hai năm sau trả thêm mười triệu nữa”.
Ngô Bình: “Cảm ơn phó viện trưởng”.
Mộng San: “Ngô Bình, chuyện này học viện khiến cậu phải thiệt thòi nhưng cậu yên tâm, học viện còn có những nguồn lực khác, chỉ cần cậu biểu hiện tốt thì học viện sẽ không bạc đãi cậu”.
Ngô Bình không nói gì, cậu không có hứng thú với bánh họa.
Mộng San tiếp tục nói: “Tôi biết cậu là trưởng lão của Thái Hoàng giáo, cậu gia nhập học viện hoàng gia là vinh hạnh của học viện chúng tôi. Thiết nghĩ trong lòng cậu cũng không đánh giá cao học viện hoàng gia, cậu đến đây cũng vì muốn vào cấm địa Thượng Cổ thôi, tôi nói đúng không?”
Đúng là Ngô Bình nghĩ như thế, nhưng cậu lại ngại thừa nhận, dù sao thì cũng phải nghĩ đến cảm nhận của phó viện trưởng.
Cậu chưa kịp trả lời thì Mộng San đã nói: “Cậu nghĩ vậy là chuyện rất bình thường, dù gì thì học viện hoàng gia chỉ là nơi tu hành ở trần thế. Nhưng nếu cậu nghĩ như vậy thì đã sai lầm rồi, sở dĩ thế tục là trung tâm của vạn giới là do rất nhiều nguyên nhân, tôi chỉ nói một trong số đó, không biết cậu có từng nghe nói đến cấm kỵ chưa?”
Ngô Bình giật mình, nói: “Tôi biết hình như trong cấm địa Thượng Cổ có cấm kỵ”.
Mộng San gật đầu: “Đấy chỉ là một mặt, thật ra cấm địa Thượng Cổ đến từ một thế giới rộng lớn khác, chúng tôi gọi là đại lục Thánh Cổ. Đại lục Thánh Cổ vô cùng vĩ đại, bao la, mười tiên giới lớn mà cậu biết đều không là gì đối với nó, mà thế tục lại là vùng đất nối liền giữa đại lục Thánh Cổ và tiên giới”.
Ngô Bình bình thản: “Nếu đã có đại lục Thánh Cổ tồn tại, vậy sao những người ở đây lại không hề hay biết?”
Mộng San thản nhiên đáp: “Không phải không biết mà là những ký ức và tư liệu về đại lục Thánh Cổ đều không thể nào truyền lại, chẳng hạn, tôi và cậu biết hết những chuyện này nhưng ngàn năm sau, chúng ta vẫn sẽ lãng quên, đời sau của chúng ta càng không thể nào biết được chuyện này”.
Ngô Bình chau mày: “Tại sao?”
“Thế tục là thế giới được đại lục Thánh Cổ sinh ra, nó và đại lục Thánh Cổ như hai đứa con sinh đôi của vũ trụ. Một số nhân vật thông minh tuyệt đỉnh của đại lục Thánh Cổ phá tan rào cản không gian, vào trong thế tục và cải tiến pháp môn tu hành, thành lập nên tiên đạo”.
Đến cả Phương Lập cũng chưa từng nhắc đến giả thiết này. Ngô Bình bất giác giật mình, vị phó viện trưởng này thật không đơn giản.
Mộng San nhìn Ngô Bình, cười như không cười rồi liếc nhìn chủ nhiệm mập.
Chủ nhiệm mập đứng dậy, nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi làm việc đây”. Ông ta nói xong thì ra khỏi phòng khách và đóng cửa lại.
Mộng San đứng dậy, nói: “Cùng tôi vào phòng làm việc”.
Ngô Bình đứng dậy, cùng Mộng San bước vào một cánh cửa khác, đằng sau cánh cửa là văn phòng làm việc, trên bức tường đối diện có treo hình của một người, người đàn ông trong hình nho nhã, hiền lành, đầu cột khăn, tay cầm một quyển sách cổ, đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía xa.
Sau khi vào trong, Mộng San đích thân đóng cửa lại, và khóa trái cửa. Sau đó, bà ta đi đến bên cạnh bàn sách, nghiêm nghị hỏi: “Ngô Bình, lát nữa tôi sẽ cho cậu xem thứ này, sau khi xem xong, cậu sẽ trở thành đệ tử nòng cốt của học viện, gắn bó suốt đời với học viện hoàng gia. Nếu cậu không đồng ý thì bây giờ có thể rời khỏi, tiếp tục làm một học viên bình thường, đến khi tốt nghiệp”.
Ngô Bình chớp mắt, hỏi bà ta: “Thứ phó viện trưởng muốn cho tôi xem có giúp ích được cho tôi không?"
Mộng San nghiêm túc gật đầu: “Rất có ích, chắc chắn cậu sẽ không hối hận”.
Ngô Bình tiếp tục hỏi: “Có thể giải thích hàm ý của “bị trói chặt” là thế nào không?”
“Bảo vệ an toàn và kiêu hãnh của học viện hoàng gia, đương nhiên học viện hoàng gia cũng sẽ bảo vệ cậu, cho cậu vinh quang”.
Ngô Bình trầm ngâm vài giây, quyết đoán trả lời: “Tôi muốn xem thứ đó”.
Mộng San thở phào, nói: “Một ngàn năm trở lại đây, cậu là người đầu tiên để học viện tiết lộ bí mật”.