Ngô Bình cười nói: “Em nói đi”.
Đường Băng Vân: “Bây giờ linh khí đang hồi phục, em nghĩ Đường Môn chắc sẽ có chuẩn bị trước, bắt đầu chuyển mình”.
Ngô Bình hỏi: “Em muốn thay đổi Đường Môn thành thế nào?”
Đường Băng Vân: “Chuyển thành gia tộc tu hành, anh thấy sao?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Làm thế không phải không được, với năng lực hiện tại của Đường Môn, tương lai rất khó duy trì địa vị trong thế tục, để không bị loại bỏ thì nên sớm thay đổi”.
Đường Băng Vân cười nói: “Chồng ơi, anh phải giúp em”.
Ngô Bình cười: “Nói đi, em muốn anh làm gì”.
Đường Băng Vân: “Chọn ra một nhóm người tài giỏi trong lớp con cháu Đường Môn để đào tạo. Em cần anh truyền vài công pháp cho họ, giúp họ luyện chế đan dược, như thế dù em đến Tiên Giới cũng không cần lo Đường Môn xảy ra vấn đề”.
Ngô Bình gật đầu: “Nội bộ Đường Môn hơi phức tạp, trước kia muốn thay đổi rất khó nhưng bây giờ đại thế sắp đến, vừa lúc nhân dịp này thay máu Đường Môn, kích hoạt sức sống của nó”.
Đường Băng Vân: “Em cũng nói ý này với ông nội để Đường Môn dần dần lấy lại trạng thái khi mới vừa phất lên”.
Ngô Bình: “Ừ, ngày mai anh đến Đường Môn với em, nói chuyện với ông cụ”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Tiện thể đi gặp người của gia tộc Thần Công”.
Ngô Bình: “Ừ, anh cũng đang muốn gặp họ”.
Đường Băng Vân: “Còn nữa, không ít con cháu Đường Môn phát hiện ra nhiều nơi kỳ lạ ở Thục Trung, thực vật và thú dữ nơi đó đều bị dị biến”.
Ngô Bình: “Có khả năng không gian gấp khúc sắp được mở ra”.
Đường Băng Vân: “Nếu đúng là thế, Đường Môn có thể giữ vững được không?”
Ngô Bình: “Chưa chắc”.
Tối hôm đó Ngô Bình ngồi thiền một lúc mới về phòng nghỉ ngơi. Anh đã tiêu hao rất nhiều năng lượng trong tháp Tiên Võ, đến giờ vẫn chưa hồi phục.
Ngày hôm sau, mặt trời vẫn chưa mọc, anh và Đường Băng Vân đã chạy đến Đường Môn.
Từ xưa Thục Sơn đã là vùng đất giàu có và đông đúc, được gọi là địa linh nhân kiệt, giàu nguồn tài nguyên.
Hai người bay đi giữa các ngọn núi, lúc vượt qua phía Bắc núi Võ Lăng thì thấy bên dưới có một khu vực rộng mấy nghìn mét vuông bị sương mù màu đen che phủ, người ở bên không nhìn rõ tình hình bên dưới.
Thấy Ngô Bình dừng lại, Đường Băng Vân hỏi: “Chồng ơi, bên dưới sao thế?”
Ngô Bình nhìn sương mù đen nói: “Có người bày bố trận pháp che mất bên dưới. Đây là có giấu bí mật gì đó, chứng tỏ có đồ tốt mà họ lại không muốn người khác nhìn thấy”.
Đường Băng Vân tò mò hỏi: “Là gì nhỉ?”
Ngô Bình: “Xuống dưới sẽ biết”.