Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nhích người sang một chút nói: “Tổng tiêu đầu nói đúng, đôi chân đẹp này không thể giấu đi được. Nhưng không sao cả, chúng ta không xuống ngựa thì chẳng ai thấy được hết”.
Cuối cùng Hàn Tuyết Kỳ cũng chịu rụt chân lại, xe ngựa đã rời khỏi tiêu cục rồi tiến ra ngoài thành.
Xe vừa ra khỏi thành, Hàn Tuyết Kỳ đã nghiêm túc hẳn lên rồi nói: “Tiêu đầu Ngô, nếu bên kia ra tay thì anh đừng do dự, hãy dùng pháp khí của mình rồi tiêu diệt họ ngay! Chỉ có vậy thì may ra mới dọa được họ”.
Ngô Bình: “Nhà họ Lang này cũng thật là, hôn ước hủy rồi thì thôi, sao cứ bám riết không chịu buông”.
Hàn Tuyết Kỳ: “Đây là vấn đề về sĩ diện, mà cũng tại tam gia nhà họ Ba kia cơ, tự dưng hứa hôn con gái mình cho nhà đối đầu của nhà họ Lang, giờ còn trách ai nữa?”
Ngô Bình: “Chắc ông ấy làm vậy cũng có lý do nào đó”.
Hàn Tuyết Kỳ: “Ngoài mở rộng phạm vi kinh doanh ra, nhà họ Dương còn cung cấp đan dược mà tam gia nhà họ Ba cần, trong nhà họ có mọt cao thủ, thường được mọi người gọi là Ba ngũ gia. Ông ta đã ở tầng thứ sáu Bí cảnh rồi, đang chuẩn bị đột phá tầng thứ bảy”.
Ngô Bình: “Lại là đan dược, xem ra mọi người đều rất cần đến nó”.
Hàn Tuyết Kỳ: “Đương nhiên, dẫu sao thầy luyện đan cũng bị các thế lực giữ cả rồi, đến hoàng triều Đại Tề cũng phải cực kỳ tôn trọng những đối tượng này”.
Ngô Bình: “Thành Hắc Long có thầy luyện đan không?”
Hàn Tuyết Kỳ: “Không, theo tôi biết thì mấy thành xung quanh đây đều không có”.
Ngô Bình: “Luyện đan có gì mà khó thế?”
Hàn Tuyết Kỳ nhìn Ngô Bình với vẻ quái lạ: “Nói như anh biết luyện đan ấy nhỉ?”
Ngô Bình mỉm cười nói: “Nếu có lò luyện đan thì tôi có thể thử”.
Hàn Tuyết Kỳ: “Bổ Khí Đan là do anh bán đúng không?”
Ngô Bình ngẩn ra: “Tổng tiêu đầu biết rồi ư?”
Hàn Tuyết Kỳ: “Thành Hắc Long có chuyện gì thì tôi đều biết hết. Tôi đã cho vài người đi mua Bổ Khí Đan của anh, nếu tôi đoán không nhầm thì còn xa mới so được với đan dược hiện nay”.
Ngô Bình: “Đương nhiên, tôi chỉ dùng các dược liệu bình thường để sao lên thôi thì sao hiệu quả bằng đan dược hiện giờ được”.
Hàn Tuyết Kỳ sáng mắt lên: “Nói vậy là nếu cho anh dược liệu và lò luyện đan thì anh có thể luyện chế ra đan dược chính hiệu hả?”
Thật ra Ngô Bình cũng không chắc lắm, dẫu sao đây cũng là thế giới Đạo cảnh tầng thứ chín, khác rất nhiều với thế giới mà anh ở trước đó: “Chưa chắc, nhưng vẫn có khả năng thành công”.
Hàn Tuyết Kỳ gật đầu: “Nói thật là nhà tôi có một cái lò luyện đan, tổ tiên nhà tôi tình cờ có được, khi nào đến tôi sẽ cho anh xem. Còn đan dược thì tôi cũng có thể kiếm giúp anh”.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn tổng tiêu đầu”.
Quãng đường 5000 dặm khá dài nên dù ngựa chạy nhanh đến mấy thì cũng phải mất vài hôm mới đến nơi, do đó khi trời tối, bọn họ đã dừng chân tại một quán trọ để nghỉ ngơi.
Hàn Tuyết Kỳ thuê một phòng, còn Ngô Bình thì ở phòng sát vách.
Quán trọ này cũng khá bình thường, đồ ăn khá cổ xưa nên Hàn Tuyết Kỳ có vẻ che bôi, nhưng không còn cách nào khác, đang ở nơi rừng không núi hoang, không còn chỗ nào khác cho cô ấy lựa chọn.