Cô ấy cứ tưởng Ngô Bình sẽ nâng giá tiếp, ai dè anh nhún vai rồi nói: “Đấy, của cô tất, tôi không theo nữa”.
Cô gái nghe thấy thế thì cuống lên hỏi: “Anh không mua nữa à?”
Thì ra Ngô Bình dùng khả năng nhìn xuyên thấu quan sát cô gái nên biết cô ấy chỉ có hơn 120 nghìn tiền Tiên trên người thôi, vậy mà dám hét giá 140 nghìn, rõ ràng định chọc tức anh.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Hết tiền rồi, mà đồ ở trong cũng không quá đáng giá”.
Người đàn ông mừng rỡ rồi nói với cô gái: “Người đẹp, đồ của cô đây”.
Cô gái nhăn mặt rồi nói: “Tôi không có nhiều tiền như vậy, chờ tôi về lấy thêm được không?”
Người đàn ông nổi giận: “Không có tiền mà cứ hét giá như đúng rồi thế?”
Anh ta lại quay sang tươi cười với Ngô Bình: “Cậu bạn, tôi bán cho cậu với giá 130 nghìn này”.
Ngô Bình: “Gì mà 130 nghìn, ban đầu chúng ta đã chốt giá 85 nghìn rồi còn gì”.
Người đàn ông cau mày: “Thế giờ cậu định trả bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Thôi mỗi người lùi một bước, chốt giá 100 nghìn như ban đầu đi”.
Cô gái chợt nói: “Tôi trả 110 nghìn”.
Người đàn ông liếc xéo rồi lạnh giọng nói: “Cô có thôi đi không, tôi lấy khối ngọc đập chết cô bây giờ”.
Cô gái giậm chân nói: “Tôi có 110 nghìn thật mà”.
Uỳnh!
Người đàn ông tung một chưởng ra, đánh cô gái bay ra xa, cô ấy ngã xuống đất rồi hộc ra một ngụm máu, sau đó kinh ngạc nói: “Kim Cương Thần Phong Chưởng! Anh là người của Kim Cương Môn ư?”
Người đàn ông: “Biến ngay, đừng lởn vởn trước mặt tôi nữa”.
Cuối cùng, Ngô Bình đã mua được khối ngọc với giá 100 nghìn tiền Tiên.
Vì khối này quá lớn nên anh định đập nhỏ, như vậy thì mới bỏ vào túi thứ nguyên được. Vì thế, anh bảo Hoa Kiến Thành chờ mình ở đây, còn anh bê khối ngọc rồi bay lên cao, loáng cái đã biến mất.
“Trời! Khối ngọc ấy nặng lắm đấy mà anh ta vẫn nhảy cao thế được, quá đỉnh”.
“Thực lực của người này chắc phải ở cảnh giới Bí Cảnh rồi, không thì cũng không phải Luyện Khí viên mãn”.
Ngô Bình đi tới một chỗ không người rồi rút thanh đoản kiếm ra để chẻ đá, một lò luyện đan đã xuất hiện trước mắt anh, nó cao hai mét, có bốn chân, thuộc cấp thượng phẩm và rất hữu dụng cho anh vào lúc này.
Cất lò luyện đi xong, Ngô Bình quay lại chỗ cũ. Lần này, ánh mắt mọi người nhìn anh đã khác trước, ai cũng có vẻ kính trọng. Dẫu sao một cao thủ như anh cũng hiếm ở chỗ họ.
Anh nói với Hoa Kiến Thành: “Khối ngọc ấy được lắm, ông có biết giá của nó không?”, nói rồi, anh đưa một ít ngọc vụn cho ông ta.
Hoa Kiến Thành rất thích ngọc nên đã sưu tầm khá nhiều, ông ta nhìn xong rồi nói: “Tiên sinh, chúng tôi gọi loại này là ngọc bích thuỷ linh, giá cao lắm, hai đến ba nghìn một lạng cơ. Loại này phải thuộc hàng cực phẩm, tôi nghĩ ít cũng phải ba nghìn một lạng. Nhưng không thể bán hết một lúc được, mà phải chia nhỏ ra bán”.
Ngô Bình: “Bao giờ về, tôi sẽ đưa hết cho ông để ông bán giúp tôi. Tiền bán được tôi sẽ chia cho ông 10 phần trăm, số còn lại thì ông làm một cái thẻ cho tôi, hoặc dùng đó thành lập một công ty cũng được, còn công ty kinh doanh gì thì tôi sẽ quyết sau’.