Sau khi ra khỏi đó, cả hai đáp xuống tầng thượng của một toà cao ốc trong huyện lỵ.
Long Thanh Khâm cười hỏi: “Tha cho ông ta như vậy sao?”
Ngô Bình đáp: “Trong rương đồng ấy có một thứ rất đáng sợ”.
Long Thanh Khâm sững người, được Ngô Bình gọi là “đáng sợ” thì chắc chắn vật đó cực kỳ khủng khiếp.
“Là gì vậy?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình đáp: “Nếu tôi không nhìn nhầm, đó có lẽ là một kẻ mạnh siêu cấp đã mất ý chí, chỉ còn giữ lại thứ hình thành từ bản năng. Thực lực của nó, e là ở cấp Kim Tiên. Nếu nó không đạt đến mức Kim Tiên thì chí ít cũng là Chân Tiên cấp một, nên mới khiến một thiên chủ phải nghiêm túc trấn áp ngay tại đây”.
Long Thanh Khâm kinh ngạc: “Mạnh đến vậy ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Thứ này quá đáng sợ, chúng ta đừng động vào sẽ tốt hơn, nên tôi mới kéo cô đi ngay”.
Long Thanh Khâm nói: “Chuyện gì anh cũng biết cả, thật đáng ngưỡng mộ”.
Ngô Bình mỉm cười: “Thanh Khâm à, cô đã ra đây rồi, chi bằng dạo chơi vài ngày đi?”
Long Thanh Khâm cười đáp: “Được đấy. Trước đây tôi là yêu, không thường tiếp xúc với con người, chỉ có một người bạn là Vân Tịch. Nay tôi lại có thêm một người bạn là anh rồi”.
Ngô Bình cười bảo: “Nhà tôi có vài con thuồng luồng, lát nữa cô làm quen với bọn nó đi”.
Đôi mắt Long Thanh Khâm sáng rực lên: “Thuồng luồng ư? Thế thì tuyệt đấy”.
Ngô Bình nói: “Tôi đi làm chút chuyện. Cô muốn đi cùng tôi hay đến nhà chờ tôi?”
Long Thanh Khâm đáp: “Tôi cũng đang rảnh rỗi, đi chung đi”.
Ngô Bình gật đầu: “Được. Chúng ta đến Hải Thành một chuyến!”
Nhất định phải tóm được kẻ đã bắt Nhậm San San và khiến kẻ đó hối hận khi đến thế giới này!
Trong một biệt thự sang trọng bên bờ biển ở Hải Thành, ba người đàn ông đang ngồi trên ghế xô pha, vừa uống trà vừa tán gẫu.
Người đàn ông đầu trọc cười nói: “Tiểu Nguỵ à, sau khi Nhậm San San biến mất, mọi chuyện quả nhiên thuận lợi hơn nhiều. Người phụ nữ này quá thông minh, có mặt cô ta, kế hoạch của chúng ta rất khó thành công”.
“Tiểu Nguỵ” hai mươi tuổi nọ mỉm cười: “Tôi đưa Nhậm San San đến thôn Minh rồi. Hồi bé tôi từng nghe đến nơi quái quỷ ấy, người trong thôn đều rất đáng sợ. Tôi đã chính mắt nhìn thấy ba Chân quân vào đó, chỉ vài giây sau đã bị đánh chết. Chậc chậc, đúng là hung ác!”
Người đàn ông độ ba mươi tuổi kia cất lời: “Tiểu Nguỵ à, Nhậm San San bị đưa đến thôn Minh, người đó chắc chắn sẽ đi cứu cô ta!”
Tiểu Nguỵ gật đầu: “Lúc ấy tôi đã phát hiện trên cổ tay của Nhậm San San có một chiếc vòng có thể truyền tin. Tôi cố ý để nó lại để dụ người đó đến”.