Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên tiếp tục dạo chơi trên đảo Lam Tinh, buổi tối lại quay về khách sạn dùng bữa.
Mười một giờ, Hàn Băng Nghiên chơi cả ngày đã chìm vào giấc ngủ, Ngô Bình đắp chăn giúp cô ấy rồi đứng dậy đi ra ngoài khách sạn.
Lúc này, trong bãi đậu xe của khách sạn, có một chiếc bán tải đang đậu. Trên xe bán tải có chở một thứ gì đó, được phủ bằng vải bố.
Trần Mậu Tông và Yardley đều có mặt, sắc mặt Trần Mậu Tông tái nhợt, hắn nói: “Tôi lấy được đồ rồi”.
Ngô Bình kéo tấm vải ra nhìn, đúng là thứ kia, cậu ừ một tiếng, bình thản nói: “Sau này anh cứ đi theo Yardley làm việc”.
Yardley nhếch miệng cười: “Chủ nhân yên tâm, tôi sẽ dạy dỗ hắn!”
Trần Mậu Tông run người, nhưng hắn lập tức tạ ơn, dù sao chỉ cần không phải đến công xưởng, thì đi theo Yardley cũng không sao cả, huống hồ địa vị của Yardley còn cao hơn Trần Mậu Tông nhiều.
Sau đó, Trần Mậu Tông bị đàn em Yardley đưa đi.
Ngô Bình tiếp tục đứng đợi, qua mấy phút, Bạch Lang lái xe đuổi đến.
Ngô Bình nhìn hắn, hỏi: “Tìm hiểu rõ rồi sao?”
Bạch Lang gật nhau: “Chủ nhân, nơi đó là một kho hàng rất lớn, toàn bộ kênh phân phối đường biển của thành phố đều tập trung ở đó. Nhưng em họ tôi cũng không thể chắc chắn đến kho hàng nào, dù sao nơi đó cũng quá lớn, mỗi lần đến đều phải bịt mắt. Đến khi cậu ấy mở mắt thì người đã ở trong kho hàng rồi”.
Ngô Bình nói: “Tối nay anh đến kho hàng với tôi một chuyến”.
Bạch Lang: “Vâng. Chỗ đó đúng lúc cũng có mấy điểm trữ hàng của chúng tôi”.
Sau khi hỏi rõ địa điểm, Ngô Bình kéo theo Bạch Lang, hai người bỗng bay lên trời. Mấy phút sau đã xuất hiện ở một trung tâm hậu cần khổng lồ, nơi này có vô số xe hàng ra vào, còn có cả giàn xếp dỡ hiện đại.
Nhìn mấy chục nghìn kho hàng ở đây tựa như trong mê cung vậy, Bạch Lang nói: “Chủ nhân, nếu muốn tra rõ nơi người kia cất giữ tinh thạch, e rằng phải đợi một thời gian”.
Ngô Bình hỏi: “Em họ anh nói người này, địa vị ông ta ở Thần Binh cao không? Hắn có thể lấy được bao nhiêu tinh thạch linh hồn?”
Bạch Lang nói: “Chủ nhân, tên già này nghe nói cũng sống hơn hai trăm tuổi rồi. Mà ông ta còn là một trong những người phụ trách việc nộp tinh thạch lên trên, tinh thạch ông ta cất trộm chắc chắn sẽ không ít. Nếu chuyện như vậy kéo dài trăm năm thì số lượng tinh thạch nhất định rất nhiều!”
Ngô Bình: “Người khác thì sao?”
Bạch Lang: “Người khác đều ở Bạch Ưng Quốc, cơ sở ngầm của tôi không thể tiếp xúc”.
Ngô Bình biết hắn không thể làm được ngay mọi thứ, lập tức dùng thần niệm tra soát toàn bộ khu vực này. Lần đầu, cậu phát hiện trong kho hàng hiện tại đều chứa hàng hóa, chứ không phát hiện thứ gì như tinh thạch linh hồn.
Cậu thì thầm: “Tinh thạch linh hồn quý như vậy lại để trong kho hàng, chuyện này có hơi kỳ lạ”.
Bạch Lang gãi đầu, cảm thấy Ngô Bình nói có lý.
Sau đó, Ngô Bình như nghĩ ra gì đó, thần niệm bắt đầu tìm kiếm dưới đất. Quả nhiên, lần này cậu nhanh chóng phát hiện ra. Một khu vực trong đó, dưới lòng đất có một không gian trống, bên trong xây dựng pháo đài như ngày tận thế vậy, rất kiên cố.
Cậu lập tức nói với Bạch Lang: “Anh đợi tôi ở đây”. Nói xong cậu đã biến mất.
Giây tiếp theo, Ngô Bình đã dùng độn thuật, xuất hiện dưới lòng đất, trong đất bùn, cậu lấy ra kiếm Thất Tinh Long Uyên chém một đường, tầng hợp kim kiên cố kia bị cắt ra, cậu đi thẳng vào trong.
Đây là một thông đạo hình tròn, cao hai mét, bên trong có đầy khí độc. Nếu người bình thường đi vào, hít phải một lần sẽ chết ngay.
Cũng may Ngô Bình không sợ những thứ này, cậu tiếp tục đi về phía trước, chém một kiếm vào cánh cửa thứ hai. Bên trong cánh nửa này là một kho hàng khổng lồ, kho hàng được xây dựng thành một kho bảo đảm, bên trong có các két sắt lớn nhỏ, mỗi một két sắt đều có chìa khóa chuyên biệt mới có thể mở được.
Ngô Bình sáng mắt, nói: “Xem ra nơi này không chỉ có một mình ông ta”.
Nghĩ đến đây, cậu vung tay, từng cánh cửa của các két sắt tự động mở ra. Cậu lại vung tay, tất cả ngăn kéo vung ra, đồ đạc bên trong có đủ loại, có bảo thạch, có kim loại hiếm, có đồ cổ, đương nhiên nhiều nhất vẫn là tinh thạch linh hồn.