Lệ Hồng: “Nghe nói ông ta có một pháp bảo rất lợi hại, nó có thể thiếp lập đường đến các vũ trụ khác nhau, ngoài ra còn có thể cải tạo tu sĩ đi qua lối đó, để họ thích ứng được với trật tự ở vũ trụ khác”.
Ngô Bình: “Đại Thiên Tôn này có dã tâm lớn quá, ông ta định làm bá chủ vũ trụ chắc?”
Lệ Hồng: “Nghe đâu ông ta đã tập trung được một tốp cường giả vũ trụ ở cạnh. Có thể khiến các cường giả cấp vũ trụ làm thuộc hạ cho mình thì chứng tỏ ông ta có một con át chủ bài rất mạnh”.
Ngô Bình: “Như thế cũng tốt, mình đánh ra còn hơn để kẻ khác đánh vào”.
Lệ Hồng: “Tôi đang nghĩ nếu học viện Vạn Đạo thắng, không biết học phủ Truyền Kỳ có nuốt lời hay không”.
Ngô Bình cười khẩy: “Họ không dám đâu”.
Lệ Hồng nhìn anh rồi nói: “Trật tự võ đạo đó là anh làm à?”
Ngô Bình: “Tôi vừa ghi lại trật tự võ đạo thì vị kia của học phủ Truyền Kỳ đã chèn ép tôi, vì thế tôi lại ghi thêm cái nữa”.
Lệ Hồng: “Anh làm vậy sẽ ảnh hưởng lớn đến anh ta à?”
Ngô Bình: “Đại đạo chí tôn càng về sau càng khó, đương nhiên cũng càng về sau càng mạnh. Tôi đã chiếm được vị trí thứ 45 và 44, đương nhiên tên kia sẽ không thoải mái rồi”.
Lệ Hồng: “Có nghĩa là sau này có hai người, một người tu hành đạo của anh, một người tu hành đạo của anh ta. Nếu hai người này quyết đấu thì tu sĩ tu hành đại đạo của anh sẽ chiếm ưu thế hơn à?”
Ngô Bình: “Không chỉ chiếm ưu thế hơn mà còn áp đảo được đối thủ, vì thế các tu sĩ trong thiên hạ sẽ ưu tiên tu luyện võ đạo và thánh đạo của tôi”.
Lệ Hồng: “Hay quá! Trên đời có nhiều Đạo Tôn như vậy, nhưng toàn danh không xứng thực thôi, phải như thầy Ngô mới xứng với danh xưng ấy. Bảo sao Đại Đạo Tôn kiểu như anh đều được gọi là Đạo Tôn chí cao”.
Ngô Bình mỉm cười nói: “Viện trưởng Lệ, sau này học viện Vạn Đạo chắc chắn sẽ vượt trên học phủ Truyền Kỳ. Với thực lực hiện giờ, chắc cô không thể quản lý được nơi này đâu”.
Lệ Hồng cười nói: “Không sao, tôi sẽ nhường cho người xứng đáng”.
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi không có thời gian lo việc ở đây đâu, vì thế tôi kiến nghị cô nên tranh thủ mà đột phá đi”.
Lệ Hồng ngẩn ra: “Tôi ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, tôi có thể đưa cô vào một không gian khác, cô sẽ tu hành ở đó khoảng nghìn năm. Còn tôi sẽ chỉ dẫn khi cần thiết cho cô”.
Lệ Hồng cảm thấy không thể tin được: “Chưa kể đến số lượng tài nguyên tôi cần dùng trong một nghìn năm đó, ngay tư chất của tôi cũng không thể đạt được yêu cầu của anh rồi”.
Ngô Bình: “Một vũ trụ khác của tôi đã hấp thu được số mệnh và sức mạnh của mười nghìn thiên kiêu ở vũ trụ khác. Tôi chuyển một phần một trăm số đó cho cô, với tôi thấy tư chất của cô rất tốt, nếu cô tu luyện võ đạo của tôi thì chắc chắn sẽ rất phi phàm. Ít nhất cô cũng không kém vị kia của học phủ Truyền Kỳ”.
Lệ Hồng tròn mắt hỏi: “Tôi làm được thật ư?”
Ngô Bình: “Tạm biệt viện trưởng”.
Ngay sau đó, Lệ Hồng đã biến mất, cô ấy được đưa tới một không gian riêng biệt. Ngô Bình đã điều chỉnh dòng chảy thời gian ở đây và cử hoá thân của mình hỗ trợ Lệ Hồng tu hành.
Còn Ngô Bình thì ngồi xếp bằng xuống cho đến tận sáng ngày hôm sau.
Khi mắt trời chiếu ánh nắng xuống, chim chóc hót ca líu lo, một tia sáng đã chiếu từ trên cao xuống, Lệ Hồng đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình.