Ngô Bình: “Không có thì đi vay, nhưng phải nhanh lên, ông chỉ còn hai mươi tiếng để gom tiền thôi. Nếu không có tiền thì ông sẽ chết rất thảm đấy”.
“Cậu bạn, tha được cho ai thì nên tha, cậu làm vậy là quá đáng đấy”.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên phía sau người đàn ông.
Ngô Bình nhìn thì thấy có một người đàn ông trung niên mặc áo bào đi xuyên qua đám người. Ông ta có tu vi khá cao, chắc là đạo sĩ Luyện Thần hậu kỳ.
Anh không nói gì mà toả khí tức ra, khí tức của Thần Quân rất đáng sợ, đạo sĩ im bặt rồi quỳ ngay xuống rồi run giọng nói: “Tiểu đạo tham kiến Chân Quân”.
Cảnh giới của ông ta mới chỉ biết đến Chân Quân thôi.
Ngô Bình không giải thích mà nói: “Ông ở núi nào?”
Đạo sĩ đáp: “Tôi đang tu luyện ở Võ Đang”.
“Ông là đệ tử Võ Đang ư?”
“Không, tôi chỉ tu luyện ở đó thôi”, ông ta vội giải thích.
Ngô Bình gật đầu: “Đi đi”.
Đạo sĩ quay đầu đi thẳng.
Người đàn ông quỳ dưới đất nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, ông ta đã nhờ người mời cao nhân này đến giúp, nhưng sao xui thế, cao nhân kia chưa làm gì Ngô Bình đã chạy mất rồi.
Ngô Bình: “Có cần tôi cho ông thêm thời gian để tìm người tới giúp không?”
Người đàn ông xua tay nói: “Không, tôi sẽ đi chuẩn bị tiền ngay”.
Ngô Bình nhìn đồng hồ rồi nói: “Trước khi trời sáng, tốt nhất ông hãy gom đủ tiền, không thì tôi cũng không cứu được ông đâu”.
Người đàn ông: “Vâng, tôi đi ngay ạ”.
Lần này, ông ta đã biết sự lợi hại của Ngô Bình nên không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Ông ta chạy về bán hết tài sản, cầm cố cổ phần rồi mượn tiền bạn bè.
Ngô Bình mặc kệ ông ta, anh ở lại khu vui chơi một đêm để tiếp tục thăm khám cho các bé.
Hơn ba giờ sáng, anh bắt đầu ngồi xuống tu luyện. Lúc tu luyện, anh cảm thấy có một luồng sức mạnh kỳ lạ đang tập trung quanh đây, sau đó bị võ hồn của anh hấp thu hết.
Đó là sức mạnh gì? Ngô Bình lập tức khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy sức mạnh đó đang tập trung ở phía xa.
Có nghĩa là nguồng năng lượng này toả ra từ khu vui chơi, cụ thể hơn là từ người của những em bé được anh điều trị.
“Đây là… công đức ư?”, anh chợt nghĩ tới một điều.
Công đức là phần thưởng của ông trời dành cho các tu sĩ có công lao, tu vi càng cao thì càng nhạy cảm với công đức. Thường thì chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Đoạt Thiên hay Thiên Tiên mới cảm nhận được thôi.
Chính vì thế nên tu sĩ dưới cảnh giới Tiên Quân không hề nghĩ tới luật nhân quả để tích công đức. Chờ tu vi của họ cao hơn mới nghĩ tới thì đã muộn.