Đấu ba chiêu, anh đã bước lên đến bậc bốn, kiếm quang của đối phương cũng không thể ngăn được anh.
Người đó nổi giận, cũng không còn tâm trạng để ăn nữa, liều mạng đuổi theo. Thấy sắp đuổi kịp Ngô Bình thì bỗng bay lên đá một cú vào người anh ta.
Cú đá này như giáng từ trên trời xuống, tuyệt diệu đến mức người kia không thể đỡ được, cuối cùng bị đá vào bụng.
Lộn nhào từ trên bậc thềm xuống, đối phương vừa kinh ngạc vừa tức giận, cố gắng đuổi theo nhưng lần này, dù thế nào cũng không đuổi kịp Ngô Bình.
Sau ba nghìn năm trăm bậc, anh ta đã mệt bở hơi, còn Ngô Bình đã sải bước đi đến bậc kế tiếp, lấy được phần thưởng của Núi thần.
Lúc này Ngô Bình đang quan sát một rương bảo vật nằm trên bậc thang, ánh sáng phát ra từ rương này không ngừng chuyển động, bên trên có khảm bùa, dài ba mươi centimet, rộng hai mươi centimet, cao mười centimet.
Anh mở rương ra thì thấy bên trong chứa đầy tiền tự, có khoảng ba trăm. Mấy tiền tự này đều có màu vàng kim, mỗi cái đều to bằng quả óc chó, cầm trong tay rất nặng, một mặt trên tiền tự là rồng, còn mặt kia là hổ.
“Tiền tự?”, anh khá bất ngờ, tỉ mỉ quan sát phát hiện ra trong tiền tự này có chứa pháp lực cực kỳ mạnh.
Anh không nghiên cứu nữa mà cất rương bảo đi, tiếp tục đi lên trên.
Người bên dưới núi nhìn thấy cảnh này cũng ngạc nhiên đến sửng sốt, đệ tử Long Hổ Sơn thế mà lại giành vị trí đầu tiên?
“Hoa An Hạ thế mà lại bị vượt mặt? Anh ta là thiên tài trong tông môn của Tiên Giới mà”, có người ngạc nhiên nói.
“Mọi người nói xem, rốt cuộc Trương Linh Bảo này có thể đi được bao xa?”, có người hỏi.
“Ai biết được nhưng vào được tầng mây mù là sẽ có cơ hội tiến vào sơn môn chân chính, đạt được truyền thừa vô thượng của Đại La Kim Tiên”.
“Đại La Kim Tiên để lại thứ gì trên đó nhỉ!”
“Dù Đại La Kim Tiên có ở Tiên Giới thì cũng là một trong những người mạnh nhất, truyền thừa chắc chắn không tầm thường”.
Trần Đạo Huyền và Hồng Lăng cũng xuất hiện trong đám đông, khi nhìn thấy người kia đi được xa nhất, Trần Đạo Huyền bỗng bật cười, ông ấy hỏi Hồng Lăng: “Hồng Lăng, cháu biết cậu ta là ai không?”
Hồng Lăng không cần nghĩ mà đã nói: “Người có thể so được với thiên tài Tiên Giới trong điều kiện bình thường cũng chỉ có anh Ngô Bình của cháu”.
Trần Huyền Đạo gật đầu: “Long Hổ Sơn không có thiên tài nào như thế, cậu ta là giả mạo, thật ra là Ngô Bình”.
Hồng Lăng: “Phong chủ Trần, núi này có gì mà phải trèo lên đó?”
Trần Đạo Huyền nói: “Tiên cảnh Long Hổ là nơi Kim Tiên chết, truyền thừa của ông ta không thể xem thường được đâu, sự xuất hiện của nó chắc chắn sẽ làm chấn động tam giới nên ai có thể leo lên đến đỉnh, người chắc chắn có được đại khí vận”.
Hồng Lăng nói: “Tại sao những người có tu vi cao không đi thử xem?”
Trần Đạo Huyền: “Với loại bậc thang này, cảnh giới càng cao, sức cản người đi phải chịu càng lớn nên cuối cùng chẳng liên quan gì đến tu vi cao hay thấp, cuối cùng vẫn phải dựa vào tư chất”.