Chu Nhược Tuyết không hề lo sợ nói: “Em là cảnh sát, sao phải sợ đám tội phạm ấy chứ?”
Ngô Bình không khỏi thán phục dũng khí của Chu Nhược Tuyết nên hỏi: “Em ở bên đội phòng chống ma tuý thế nào, có vất vả lắm không?”
“Bình thường, em tự chọn nên không thấy khổ đâu”.
Ngô Bình nhắc nhở: “Làm trong ngành này rất nguy hiểm, em phải cẩn thận đấy”.
Nói rồi, anh lấy một cái bình nhỏ ra rồi đổ một viên Đại Luyện Hình Đan cho Chu Nhược Tuyết: “Em uống đi, rất tốt cho sức khoẻ đấy”.
Chu Nhược Tuyết không phải người tu hành nên tò mò quan sát viên đan dược rồi hỏi: “Này, có phải uống viên thuốc này xong là em sẽ bất tỉnh nhân sự không đấy?”
Ngô Bình liếc cô ấy một cái: “Ừ, thế em có dám uống không?”
Nào ngờ Chu Nhược Tuyết nhét viên thuốc vào miệng rồi uống nước luôn, sau đó cô ấy nhìn Ngô Bình với ánh mắt kỳ lạ.
Ngô Bình giật mình, chỉ muốn giơ tay ra vuốt má cô ấy. Đúng lúc này, anh chợt cảm thấy gì đó rồi nhìn ra ngoài cửa.
Cửa bị đẩy mở, một người đàn ông mặc đồ đen đi vào, động tác của hắn rất nhanh, đã thế còn dùng khăn che mặt, chỉ lộ mỗi hai con mắt.
Hắn đóng cửa lại rồi lấy một con dao găm ra, không nói không rằng giơ ngay con dao trước mặt Chu Nhược Tuyết.
Chu Nhược Tuyết phản ứng nhanh nhạy, lập tức tóm lấy cổ tay hắn rồi bẻ gập.
Rắc!
Cổ tay của tên đó bị bẻ gãy, hắn hét lên đau đớn, nhưng lập tức ngậm miệng vì đã bị một tay của Ngô Bình bóp cổ.
Người hắn bị anh nhấc bổng lên không, hai chân quẫy đạp, mặt tím tái, thấy hắn sắp ngạt thở thì Ngô Bình ném xuống đất, rồi nói: “Ai sai anh đến đây?”
Khăn che mặt của người đàn ông rơi xuống, sau đó hoảng sợ nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu là tông sư cảnh giới Thần?”
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Trả lời đúng trọng tâm, không đừng trách tôi là ác”.
Người đàn ông không dám phản kháng, tu vi của Ngô Bình quá cao, thực lực rất mạnh nên hắn không thể phản kích lại.
“Cậu bạn, cậu mạnh lắm, nhưng tôi khuyên cậu đừng lo chuyện bao đồng, họ mạnh hơn cậu tưởng nhiều”.
Ngô Bình: “Đó là việc của tôi, anh trả lời câu hỏi đi”.
Người đàn ông trầm mặc rồi đáp: “Chuyện này liên quan đến ông Liễu”.
Ngô Bình cau mày: “Liễu Trọng Hiên?”
Người đàn ông: “Đúng”.