Cô gái chính là người mà Ngô Bình đã gặp lúc mới đến, cô ta nói: “Hà Tử Trần, cô đừng ngoan cố nữa, chắc chắn đan dược đã bị chi nhà cô độc chiếm rồi. Mau giao chúng ra đây, không thì bố và ông cô đều sẽ bị nghiêm trị. Đến lúc đó, cô có hối hận thì cũng không kịp đâu”.
Hà Tử Trần thờ ơ nói: “Hà Tích Nhược, tôi đã nói rồi, chúng tôi không độc chiếm đan dược, là các người vu oan giáng hoạ”.
Cô gái tên là Hà Tích Nhược là đại tiểu thư chi thứ nhất của Hà Thị, từ nhỏ đã bị lép vé trước Hà Tử Trần nên giờ khi chi nhà Hà Tử Trần xảy ra chuyện, đương nhiên cô ta sẽ giậu đổ bìm leo, không cho Hà Tử Trần cơ hội trở mình.
“Tử Trần, tôi đã cho cô cơ hội rồi nhưng cô không biết tận dụng. Nếu có chuyện gì thì đừng trách tôi không nhắc”.
Một người đàn ông cao gầy mặc đồ đen cười mỉa: “Hà Tử Trần, chúng tôi nhận được lệnh đến tìm tung tích của đan dược. Bây giờ, tôi phải lục soát nơi này, đồng thời còn phải soát người cô nữa”.
Hà Tử Trần tức giận nói: “Các người dám!”
Người đàn ông áo đen hừ mạnh nói: “Đây là mệnh lệnh của gia chủ, cô dám chống lại à?”
Hà Tử Trần nắm chặt ta thành quyền: “Anh lục soát thử tôi xem”.
Người đàn ông cười khẩy, sau đó giơ tay vồ về phía Hà Tử Trần, tu vi của gã cao hơn cô ấy nên định cậy mạnh.
Gã vừa giơ tay ra thì đã bị Ngô Bình túm lấy cổ tay rồi nói: “Tử Trần đã bảo không được lục soát thì các người mau về đi”.
Người đàn ông thấy một người ngoài như Ngô Bình dám cản mỉnh thì tức tối quát: “Anh là cái thá gì mà dám lo chuyện nhà họ Hà à? Chán sống rồi à?”
Dứt lời, tay khác của gã tung một sát quang ra, trong đó có khí tức hôi thối cùng tiếng quỷ khóc, đây là một phép thần thông rất lợi hại.
Thấy thế, Ngô Bình tung một chưởng ra đỡ, tất cả sát quang đều phản phệ vào mặt người đàn ông. Gã lập tức ôm mặt lùi lại, sau đó la hét đau đớn, gương mặt gã nhanh chóng bị ăn mòn như bị nung chảy.
Sau những tiếng la hét thê thảm, cả người gã đã biến thành một chất lỏng, trông vô cùng thảm thương.
Hà Tích Nhược nhìn thấy người đi cùng mình bị giết thì biến sắc mặt, sau đó nghiêm giọng nói: “Hà Tử Trần, cô dám cấu kết với người ngoài rồi hại chết người trong tộc! Cô cứ chờ đấy, tôi sẽ đi mách các tộc lão”.
Thấy đánh không lại, Hà Tích Nhược bỏ lại một câu rồi lập tức dẫn những người còn lại bỏ đi.
Họ đi rồi, Hà Tử Trần mới thở dài nói: “Xem ra hôm nay chắc chắn sẽ có chuyện, kiểu gì họ cũng quay lại”.
Ngô Bình: “Không cần nương tay với đám này”.
Hà Tử Trần: “Chắc em phải gọi vài vị trưởng bối đến họp bàn kế sách thôi”.
Cô ấy lập tức đi mời các trưởng bối của chi khác. Hà Tử Trần đi một lúc lâu sau mới về, nhưng vẻ mặt thì nhăn nhó.
Nguyệt Thanh Ảnh vội hỏi: “Tử Trần, sao rồi?”
Hà Tử Trần buồn bã nói: “Họ đều trách nhà em, họ bảo tại nhà em thì họ mới bị như bây giờ”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Chắc họ đã bị người của các chi khác thuyết phục rồi nên mới phản bội nhà em”.
Hà Tử Trần bất lực ngồi xuống rồi lẩm bẩm: “Nếu như thế thì dù chân tướng có phơi bày thì chi nhà em cũng phải giải tán mất”.