Ngô Bình quan sát kỹ thì thấy có chín loại sức mạnh thần bí bên trong quan tài này, rõ ràng các sức mạnh ấy rất có ích với người tu hành.
“Nhờ nó mà ông có được tu vi như bây giờ à?”, anh hỏi.
Hoàng Thế Thần gật đầu: “Ngồi tu luyện trong quan tài này thì mọi thứ đều dễ dàng hơn”.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy trong quan tài có chín Động Thiên, trong mỗi động thiên đều có một đại trận tuyệt thế.
Đại trận Cửu Tuyệt? Anh chợt nghĩ tới chuyện gì đó, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Cái này hay đấy, đưa cho tôi”.
Anh vung tay lên rồi thu cái quan tài vào trong nhẫn trữ đồ.
Hoàng Thế Thần tiếc của lắm, nhưng sao dám đắc tội với Võ Vương này? Thôi thế là thôi, hi vọng về tương lai coi như vụt tắt.
Ngô Bình cất đồ đi xong thì hỏi: “Ông lấy quan tài này ở đâu?”
Hoàng Thế Thần: “Một người anh em của tôi trong lúc cho nổ để khai thác núi thì phát hiện có một địa cung, địa cung ấy đã hư hại hết rồi, nhưng cỗ quan tài này thì vẫn còn nguyên vẹn”.
Ngô Bình gật đầu rồi hỏi tiếp: “Chủ nhân cũ của trang viên này bị ông hại chết đúng không?”
Hoàng Thế Thần vội nói: “Võ Vương, chuyện này không liên quan đến tôi, là đệ tử của tôi làm”.
Ngô Bình nói: “Không được ông cho phép thì đứa nào dám làm? Tôi phải huỷ tu vi của ông rồi giải ông tới chỗ thái thú chịu tội”.
Hoàng Thế Thần cứ tưởng Ngô Bình sẽ tha cho mình, ai ngờ anh lại mạnh tay tới vậy nên dập đầu nói: “Xin Võ Vương tha mạng, tôi sai rồi, tôi không dám tái phạm nữa”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Chuyện của ông tôi đã tra rõ ràng rồi, ông mới đến đây nhưng đã hại 30 người dân vô tội, ngoài ra còn cấu kết với thái thú cũ để cướp bóc, gây hại cho dân”.
Nói rồi, anh lấy áo của nha dịch khoác lên người rồi nói: “Hoàng Thế Thần, ông đã bị bắt”.
Hoàng Thế Thần không thể ngờ mình lại một nha dịch bắt, nhưng chưa kịp nói gì thì mặt đã tối sầm, toàn bộ tu vi biến mất.
Chờ khi ông ta tỉnh lại thì thấy mình và các đệ tử đang bị nhốt trong tù rồi.
Ngày hôm sau, Dương Mộ Bạch đã chém hết lũ người gian ác trước mặt đám đông, dân chúng ở Hưng Long vỗ tay tán thưởng và tôn ông ấy là quan thanh liêm.
Dương Mộ Bạch chưa làm quan chức ở địa phương bao giờ nên không rõ việc quản lý cho lắm, vì thế Ngô Bình đã giới thiệu bố của Chu Thanh Nghiên là Chu Truyền Võ cho ông ấy, để Chu Truyền Võ làm quân sư cho.
Trước kia, Hưng Long là nơi tối tăm rối loạn, giờ có Chu Truyền Võ và Dương Mộ Bạch cùng nhau quản lý, đời sống đã bình thường trở lại. Mọi người ở các huyện thành lân cận nghe thấy ở đây an ninh tốt thì đều thi nhau chuyển tới.
Với các người dân không thể làm gì trước nguy hiểm này, Ngô Bình đã thu nhận họ dưới danh nghĩa của chính mình, sau đó sắp xếp cho họ chỗ ở, cung cấp lương thực, thậm chí còn thu xếp cả công việc.