A Ly đi vài bước vào trong rồi chợt ngoảnh lại vẫy tay với Ngô Bình: “Chủ nhân, nó sợ quá chạy rồi, chúng ta cứ vào thôi”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Nó sợ ư?”
A Ly: “Chắc cảm nhận của nó tốt hơn em, thấy không thắng được em nên nó churồi”.
Ngô Bình: “Ở đây lắm sinh linh mạnh thật”.
Thiên Tuyết Linh Kiều: “Năm xưa chắc chắn Thần tộc chưa vào đây được, dẫu sao cũng có một sinh linh mạnh trấn thủ mà”.
Ngô Bình cười nói: “Mình vào trong xem thôi”.
Sau khi nhóm Ngô Bình đi vào rừng thì thấy đường rất khó đi, chỗ nào cũng có bụi cây, cỏ dại và rất nhiều con côn trùng khổng lồ. May mà có A Ly nên đám côn trùng ấy không dám bén bảng đến, vì chúng vừa lại gần họ thì đã bị cứng đờ người hoặc nổ banh xác luôn.
A Ly đi trước dẫn đường, đến cây cỏ còn sợ cô ấy nên đều tự động dạt sang hai bên nhường đường.
Họ đi thêm một đoạn thì cỏ cây đã thưa dần, sau đó thì tới một con đường đá. Bước lên đường đá, Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Lẽ nào từng có người sống ở đây ư?”
Họ đi thêm thì Ngô Bình nhìn thấy có một toà thành bị dây mây che kín. Toà thành này rất cổ kính, hình dáng cũng rất kỳ lạ, nhìn giống một tổ ong lớn với rất nhiều cửa sổ.
A Ly: “Chủ nhân, chắc ngôi nhà này cũng đã tồn tại qua nhiều kỷ nguyên, chủ nhân của nó từng thủ ở đây”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói có vài cường giả kỷ nguyên sẽ độ đại kiếp kỷ nguyên nhờ xây dựng pháo đài, chắc nơi này cũng là một dạng pháp đài kỷ nguyên trong truyền thuyết”.
Trước kia, nhà họ Viêm từng hứa sẽ dùng một pháo đài kỷ nguyên để đổi lấy sào huyệt tà ma của Ngô Bình.
Thiên Tuyết Linh Kiều sáng mắt lên: “Pháo đài kỷ nguyên là vật quý, có nó rồi thì ít mình cũng bình an một đời”.
Ngô Bình hỏi A Ly: “A Ly, cô nghĩ pháo đài này trải qua mấy kỷ nguyên rồi?”
A Ly: “Ít cũng năm kỷ nguyên ạ”.
Ngô Bình: “Vậy có nghĩa là chủ nhân của nó ít cũng là cường giả năm kỷ nguyên. Ban này thứ mà bị doạ sợ có khi nào là chủ nhân toà thành không?”
A Ly: “Không đâu, pháo đài này đã không còn chủ nhân nữa rồi, nó vô chủ”.
Ngô Bình: “Không có chủ ư? Thế chúng ta vào xem đi. Cường giả kia đã sống ở đây năm kỷ nguyên thì chắc có nhiều đồ lắm”.
Nói rồi, anh đi tới lối vào của pháo đài thì thấy một cánh cổng kỳ quái, cổng khoá, một cửa sổ nhỏ cạnh đó cũng đóng.
Ngô Bình giơ tay ấn lên cửa thì cửa sổ chợt mở toang, một cái đầu màu đen thò ra rồi nhìn anh chằm chằm.
Cái đầu này có một mắt, một miệng, không có mũi, nó phát ra một âm thanh kỳ quái, nhưng lạ cái là Ngô Bình lại nghe hiểu được.
“Đây là pháo đài Bắc Minh, bên trong có truyền thừa và kho báu của tiên sinh Bắc Minh. Nếu có thể thông qua bài kiểm tra thì có thể vào lấy mọi thứ của tiên sinh. Quá trình kiểm tra rất nguy hiểm, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”