Nói rồi, anh ta vươn tay về phía Ngô Bình.
Người này là một cao thủ Thần Thông tầng ba Phản Phác Cảnh, thực lực vượt xa tu sĩ Bí Cảnh. Nhưng Ngô Bình không phải tu sĩ bình thường, cậu tích lũy kinh nghiệm thâm hậu, những người này không thể tưởng tượng hay hiểu nổi.
Một cánh tay vung tới đã có một lực hút kinh người xuất hiện. Vốn dĩ tên bí đao lùn này muốn hút Ngô Bình qua, sau đó dạy dỗ cậu một trận. Trong mắt anh ta, Ngô Bình có nhìn thế nào cũng chỉ là tu sĩ Bí Cảnh, loại nhân vật nhỏ bé như vậy chẳng phải rất dễ hạ gục sao?
Nhưng anh ta hút về, Ngô Bình lại lẳng lặng không đổi, còn anh ta thì lại bị phản lực kéo ngược qua.
Ngô Bình vung tay đã bóp chặt cổ anh ta. Sức lực cấm kỵ mục nát tiến vào thân thể đối phương, tên bí đao lùn lập tức cứng đờ người, sau đó da dẻ mục rửa nhanh chóng thấy rõ, tiếp đó cả người đều thối rữa, hóa thành tro bụi với tốc độ cực nhanh.
Xung quanh yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều trừng lớn mắt nhìn. Người đã chết này tuy không phải người có thực lực mạnh nhất trong số bọn họ, nhưng cũng là cao thủ Thần Thông Tam Cảnh, người như vậy sao nói chết là đã chết ngay vậy rồi? Anh ta sử dụng tà thuật hay sao?
Thần Vân Đô cũng kinh sợ, anh ta lạnh lùng nói: “Ngây ra đó làm gì? Lên!”
Thế nhưng, tất cả mọi người đều không động đậy. Dưới ánh mặt trời, trong cái bóng của bọn họ đều có một cái đinh đen tuyền ghim xuống đất. Đây chính là một thủ đoạn mở rộng của Huyền Ảnh Công, Định Ảnh Đinh!
Cậu dùng huyền ảnh của bản thân hóa thành những chiếc đinh bóng, sau đó đóng chặt bóng của những người này xuống đất. Cứ như vậy, thân thể bọn họ cũng sẽ bị liên lụy, không thể động đậy!
Vẻ mặt mọi người kinh sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thần Vân Đô nhìn Ngô Bình chằm chằm, anh ta không ngờ thủ đoạn của Ngô Bình lại kỳ dị như vậy, tám tu sĩ Thần Thông anh ta đem đến chỉ trong chớp mắt đã bị khống chế rồi!
“Tôi đánh giá thấp cậu rồi”. Thần Vân Đô hít sâu một hơi: “Tôi rút lại lời lúc nãy đã nói”.
“Lời đã nói ra như nước đổ đi, anh không rút về được”. Ngô Bình nhìn anh ta: “Bây giờ tôi cũng cho anh một cơ hội, hoặc là quỳ xuống, cầu xin tôi tha thứ. Hoặc là bây giờ tôi giết chết anh”.
Thần Vân Đô siết chặt nắm đấm, lạnh giọng nói: “Cậu dám bảo hoàng tử quỳ xuống, đúng là to gan!”
Ngô Bình cười lạnh: “Hoàng tử? Nếu anh thật sự có thân phận hoàng tử thì sẽ chạy đến giới thế tục làm nhiều chuyện đến như vậy sao?”
Thần Vân Đô giật thót, anh ta quả thật không phải là hoàng tử thật, chỉ là người ngoài không biết chuyện này, sao cậu ta lại biết?
Ngô Bình: “Hai chọn một, anh nhanh quyết định đi”.
Thần Vân Đô nói: “Cậu Ngô, có thể nói chuyện riêng một lát không?”
Ngô Bình: “Được chứ”.
Hai người đi lên mái nhà, những người khác tiếp tục ở lại bên dưới.
Thần Vân Đô nói: “Cậu Ngô, tôi xin lỗi vì chuyện đã xảy ra trước đó. Trước khi cậu quyết định có tha thứ cho tôi hay không, tôi nói với cậu một chuyện trước”.
Ngô Bình nhìn anh ta nói: “Anh nói đi”.
Thần Vân Đô: “Thật ra mục đích tôi đến thế tục là tìm hoàng tử thật”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Hoàng tử thật?”
Thần Vân Đô gật đầu: “Thật ra tôi giả làm hoàng tử để che giấu mọi người, thu hút hỏa lực về phía tôi. Làm thế thì có thể bảo vệ được hoàng tử thật”.
“Nói rõ hơn đi”, Ngô Bình nói.
Thế là Thần Vân Đô giải thích cặn kẽ sự việc, thì ra lúc hoàng đế Thần Tự hiện giờ còn là hoàng tử đã từng ngao du một khoảng thời gian ở thế tục, lúc đó ông ta yêu một người phụ nữ phàm trần, thân mật thể xác với người đó. Sau đó người phụ nữ này sinh cho ông ta một đứa con trai.
Nhưng con trai của ông ta chưa đầy một tháng tuổi, ông ta bị ép buộc trở về hoàng triều để kế thừa. Sau khi lên ngôi, ông ta chỉ có thể củng cố hoàng quyền trong tay trước, không còn sức quan tâm đến hai mẹ con ở thế tục. Tất nhiên, ông ta làm thế là để bảo vệ sự an toàn của họ.
Chỉ là nhiều năm qua hoàng đế Thần Tự vẫn luôn không có người thừa kế. Trong nửa năm gần đây, các đại thần và hoàng thân quốc công đều thỉnh cầu hoàng đế lập thái tử. Nhưng ứng cử viên cho vị trí thái tử mà họ đề cử đều là các thế lực lớn chọn ra từ trong hoàng tộc.
Dĩ nhiên hoàng đế không muốn phong con cháu của người khác làm thái tử, nên ông ta muốn đón đứa con trai được sinh ra lúc mình còn là Vương gia về. Nhưng không được để người ngoài biết chuyện này nên đã phái một nhóm người cố tình giả làm con của hoàng đế để gây rối dư luận.
Thần Vân Đô là một trong số đó, thật ra Thần Vân Đô cũng không phải là tên của anh ta, mà là tên của hoàng tử thật kia.
Ngô Bình: “Các anh không biết hoàng tử đang ở đâu à?”
Anh ta lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa rõ, hai mẹ con đó đã mất tích bảy năm rồi. Tôi đã điều tra mấy ngày nay nhưng vẫn chưa có manh mối”.
“Hoàng đế muốn tìm đứa con trai này, sau đó lập anh ta làm thái tử?”
“Đúng thế, hoàng đế không muốn truyền cơ nghiệp của mình vào tay người ngoài”.
“Thân là hoàng đế, sinh con trai khó thế sao?”, Ngô Bình cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.