Nguồn gốc của Chân Hoàng Tiên Giới có liên quan đến Cổ Hoàng. Ngọn nguồn của chín chương Thái Hoàng mà Thái Hoàng Hoàng Giáo tuấn luyện cũng có liên quan tới Cổ Hoàng!
Hùng Phi Kinh kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía giáo chủ Thái Hoàng, tên kia ra vẻ bình tĩnh, vẻ mặt suy tư khó lường.
"Sư huynh giấu kín thật, trong giáo thế mà có người tu luyện chín chương Thái Hoàng tới tầng thứ sáu, còn đạt được thành tựu 'Ba hoàng hội tụ' mà ngay cả sư tổ cũng không làm được!", Hùng Phi Kinh gần như là nghiến răng nghiến lợi nói.
Thực tế, giáo chủ Thái Hoàng cũng tò mò, rốt cuộc là ai mà lại có thủ đoạn cỡ đó. Ông ta vô cùng hiểu biết các cao thủ trong giáo, hoàn toàn không có ai có thể tìm hiểu được đến chương sáu của Thái hoàng, đến cả ông ta cũng không thể làm được!
Lẽ nào là cậu ta? Trong lòng giáo chủ Thái Hoàng chợt nghĩ đến một người, nở nụ cười nói: "Hùng sư đệ, đệ có biết tại sao lúc trước giáo chủ lại tuyển tôi làm người kế nhiệm không?"
Hùng Phi Kinh cười lạnh nói: "Bởi vì huynh giỏi nịnh bợ nhất, còn ra vẻ người tốt!"
Giáo chủ Thái Hoàng lắc đầu: "Bởi vì tôi có lòng rộng lượng. Lịch sử Thái Hoàng Giáo đã rất lâu đời, nếu muốn phát triển mãi không xuống dốc thì nhất định phải có lòng rộng lượng! Nếu không chấp nhận nổi người mạnh và giỏi hơn mình thì tông môn chắc chắn sẽ xuống dốc. Mà sư đệ lại không thể làm được điều đó.
Hùng Phi Kinh hừ thật mạnh nói: "Huynh đừng có ra vẻ nói như thế trước mặt tôi, điều đó có thể lừa người khác chứ tôi thì không ấp tín nghĩa một chữ nào hết!"
Giáo chủ Thái Hoàng khẽ thở dài nói: "Mong sao sau khi trải qua chuyện này, sư đệ có thể hiểu được".
Hùng Phi Kinh nghẹn một cơn tức trong lòng, nói: "Giáo chủ, tôi thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, để bọn nhỏ lên đài so đấu đi!"
Ông ta vừa nói xong, bên phía Chân Hoàng Tông đã có một người đàn ông tóc đen bước ra, hai con ngươi đen kịt, mặc một chiếc áo giáp mềm mại màu đen, trong tay xách theo một cây đao dài nhỏ, thân đao quấn quanh hai luồng sáng xanh đỏ, màu xanh là linh hồn một con rồng, mà đỏ là một con Phượng Hoàng!
Giáo chủ Thái Hoàng thấy thanh đao đó thì nhàn nhạt nói: "Đao Long Phượng, đây là bảo vật của Long Phượng Song Tôn khi xưa, không ngờ lại rơi vào trong tay sư đệ".
Hùng Phi Kinh: "Đứa nhỏ Kinh Vô Trần này có ngộ tính rất cao, cậu ta đã tìm hiểu được Thiên Đao bí truyền. Thế nên, tốt nhất là huynh nên cử đệ tử nào ra hồn chút, chứ không sẽ bị một đao chém chết đó".
Xu Thiên ngồi phía sau giáo chủ Thánh Hoàng không xa, sắc mặt anh ta âm trầm rồi chậm rãi đứng lên.
Nhưng mà, giáo chủ Thái Hoàng cũng không có nhìn anh ta mà chỉ nhàn nhạt nói: "Sư đệ, Thái Hoàng Giáo mới thu một đệ tử mới, để cậu ta đến chỉ dạy cho các sư đệ của đệ đi".
Hùng Phi Kinh nhướng mày: "Ý huynh là đệ tử tên Ngô Bình kia? Tôi cũng có nghe nói, nhưng so với Kinh Vô Trần thì cậu ta chẳng đáng là gì. Chắc có lẽ sư huynh còn không biết nhỉ? Lúc Kinh Vô Trần sinh ra đã chiếm được số mệnh của Chân Hoàng Tiên Giới?"
Trái tim của giáo chủ Thái Hoàng Giáo chợt hẫng một nhịp: "Vậy ư? Hồi đó Cổ Hoàng trấn áp số mệnh của giới này đã có 12 luồng số mệnh chạy thoát, không ngờ đứa nhỏ Vô Trần kia có thể nhận được một trong số đó, kia quả thật là cơ duyên trời ban".
Hùng Phi Kinh khó nén vẻ đắc ý nói: "Vậy sư huynh cảm thấy, đứa con của số mệnh sẽ thua bởi một người bình thường?"
Giáo chủ Thái Hoàng cười, không có cãi lại lời ông ta mà nói: "Cậu ta đến rồi".
Lúc này, mấy người Ngô Bình đã xuất hiện ở trước mặt mọi người, chắp tay chào giáo chủ và những người có chức vị quan trọng khác rồi đứng sang bên xem trận chiến.
Giáo chủ Thái Hoàng cười bảo: "Ngô Bình, người này là Hùng Phi Kinh - tông chủ Chân Hoàng Tông và là sư đệ của tôi".
Ngô Bình khom lưng chào Hùng Phi Kinh: "Xin chào tông chủ".
Hùng Phi Kinh đánh giá Ngô Bình, trong lòng bỗng bồn chồn, mơ hồ có một cảm giác không tốt, không nhịn được hỏi: "Cậu có thấy cảnh tượng ba vị Hoàng đồng loạt xuất hiện hiếm có ban nãy không?"
Tinh Viêm đứng cạnh không kiềm được nói: "Ba vị Hoàng đồng loạt xuất hiện là do Ngô sư huynh của chúng tôi làm!"