Hồng Thiên Toàn thua quá thảm, người khác đương nhiên cũng không dám thách đấu, ai cũng ngồi không được, đứng không xong, xấu hổ cực kỳ.
Ngô Bình cho người đem ghế đến, mời mọi người ngồi xuống.
Anh cười nói: “Hồng Quyền Sư, sao ông tìm được đến tôi?”
Hồng Thiên Toàn đau đầu: “Bây giờ võ lâm cả tỉnh đều đang truyền, nói cậu là cao thủ đứng đầu tỉnh K, ai có thể đánh bại cậu, người đó chính là cao thủ đứng đầu tỉnh K”.
Vẻ mặt Ngô Bình không đổi, nói: “Lời này là truyền từ đâu ra?”
Hồng Thiên Toàn: “Chúng tôi cũng không biết, dù sao mọi người cũng đều nói như vậy”.
Ngô Bình lại hỏi người khác, bảy người này cũng nói như vậy, cũng là nghe được từ miệng người khác. Còn về “người khác” là ai, người thì nghe Trương Tam nói, người thì nghe Lý Tứ kể, rất nhiều người đều là kẻ tiểu tốt.
Hoa Giải Ngữ nói: “Long chủ, đây là có người cố ý tung tin, cố ý gây rắc rối cho anh”.
Hoàng Tử Cường: “Tôi thấy mục đích của đối phương sẽ không đơn giản như vậy. Thực lực cậu chủ nhà ta mạnh, bọn họ có chục nghìn người đến thách đấu, cuối cùng cũng thua thôi”.
Ngô Bình nói: “Hoàng Tử Cường, anh nghĩ thế nào?”
Hoàng Tử Cường nói: “Ngươi truyền những tin này ra là hy vọng vài người, hoặc người nào đó xuất hiện thách đấu với cậu chủ”.
Hoa Giải Ngữ nói: “Tỉnh K này, ai có thể là đối thủ của Long chủ?”
Ngô Bình suy nghĩ, nói: “Thời thế thay đổi, bất chợt sẽ xuất hiện một vài cao thủ cũng chưa biết chừng”.
Bảy người kia, có một người nói: “Ngô Quyền Sư, nếu nói cao thủ, tôi lại nghe nói đến hai người”.
Ngô Bình nói: “Nói nghe thử xem”.
Người này nói: “Thứ nhất, là cao thủ Thạch Thành, chỉ mới hai mươi lăm tuổi. Nghe nói lúc trước cậu ta là một thợ ngói, ngoài sức mạnh thì không có bản lĩnh gì khác, hơn nữa chưa từng học qua võ. Nhưng mấy tháng gần đâu, đột nhiên cậu ta xuất thế, trở thành cao thủ võ lâm, liên tiếp đánh bại mấy chục vị cao thủ võ lâm”.
Ngô Bình: “Người thứ hai thì sao?”
Anh ta nói: “Người thứ hai là người giao hàng, chỉ mới mười chín tuổi, tốt nghiệp xong thì ra ngoài làm công. Có một ngày, cậu ta đánh nhau với người ta giữ đường, một địch năm mươi người, đánh đối phương thua thảm hại. Từ đó, cậu ta đã trở thành hiện tượng nổi trên mạng, sau đó có người dạy cậu ta quyền pháp, mà cậu ta vừa học đã biết. Chưa tới nửa tháng đã trở thành cao thủ võ lâm”.
Hoa Giải Ngữ kinh ngạc nói: “Long chủ, người có thể biến thành cao thủ trong thời gian ngắn sao?”
Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Nếu thức tỉnh huyết mạch tổ tiên, hoặc có kỳ ngộ, cũng không phải không có khả năng”.
Hoa Giải Ngữ cảm khái nói: “Xem ra đại thế thật sự sắp đến rồi, một tỉnh chỉ trong thời gian ngắn đã xuất hiện hai cao thủ. Nhìn khắp cả nước, cao thủ như vậy không biết có bao nhiêu!”
Ngô Bình nói: “Thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ, không có gì phải bất ngờ”.
Vốn anh muốn giữ lại mấy người này ăn uống, nhưng bảy người này không còn mặt mũi ở lại, nói vài câu rồi đều lui ra.
Đối với trận phong ba này, Ngô Bình cũng không để ý gì, sau tiệc rượu thì bảo Hoàng Tử Cường và Cương Tử sắp xếp cho mọi người, anh đến trong viện tu luyện Hỗn Nguyên Thiên Công.
Hỗn Nguyên Thiên Công này, anh mới luyện thành tầng thứ nhất, tiếp theo phải tiến lên tầng hai. Công pháp này, khó nhất là tầng thứ nhất, một khi đã ngưng tụ được Hỗn Nguyên Tiên Lò thì tiếp theo chuyện tu luyện sẽ dễ hơn nhiều.