Ngô Hữu Dung giận dữ trừng mắt nhìn tay thư ký, sau đó vội đáp: "Xin tông sư bớt giận! Nhưng tôi thắc mắc không biết thu nhập năm mươi tỷ này đến từ đâu?"
Ngô Bình đáp: "Ở tỉnh K đang có một dự án lớn, giá trị ước tính vào khoảng hai trăm tỷ tệ, có lẽ ông cũng biết phải không?"
Ngô Hữu Dung ngạc nhiên: "Lẽ nào tông sư cũng góp vốn vào dự án đó?"
Ngô Bình cười đáp: "Chỉ cần ông đồng ý thì tôi không ý kiến gì. Đúng rồi, vừa hay ông đang ở đây, để tôi giúp ông hỏi chuyện này luôn".
Sau đó anh rút điện thoại ra gọi cho Từ Bá Nhân, khách sáo chào hỏi vài câu rồi mới nhắc đến La Duy Khang.
Từ Bá Nhân giờ đã là chủ tịch tỉnh, có quyền lực rất lớn. Nghe Ngô Bình nói vậy, ông ấy đáp: "Nếu La Duy Khang này thực sự liêm chính thì có thể trọng dụng. Dù gì trước đó đã làm phó huyện, có kinh nghiệm làm việc nhất định".
Ngô Bình biết Từ Bá Nhân đã đồng ý việc này. Anh cười nói: "Anh à, tạm không nói chuyện này nữa, có thời gian thì tới huyện em chơi đi".
Từ Bá Nhân cười ha ha đáp: "Được, có thời gian anh sẽ ghé qua".
Sau khi cúp điện thoại, anh nói với La Duy Khang: "Chuyện của ông xong rồi đó".
La Duy Khang mừng rỡ, đứng dậy hành lễ với Ngô Bình: "Vô cùng cảm ơn cậu Ngô đã cất nhắc!"
Ngô Bình đáp: "La Duy Khang, huyện Minh Dương là quê hương của tôi. Tôi mong ông làm thật tốt, tạo phúc cho nhân dân ở đây!"
La Duy Khang nghiêm mặt đáp: "Duy Khang nhất định không phụ kỳ vọng của cậu!"
La Duy Khang còn cảm ơn vài câu nữa rồi mới từ biệt Ngô Bình để ra về.
Sau khi tiễn ông ấy về, Ngô Bình tới gõ cửa phòng Chu Nhược Tuyết. Vì vẫn còn chịu tác dụng phụ của thuốc mê nên cô ấy vẫn vô cùng mệt mỏi. Lúc này cô ấy đang nằm trên giường nghịch điện thoại.
Chu Nhược Tuyết đang xem bộ phim mà Lâm Băng Tiên đóng chính. Cô ấy xem phim khá nhập tâm.
"Em thấy có ổn không?", anh hỏi.
Chu Nhược Tuyết lật người lại, đáp: "Vẫn ổn, chỉ là hơi buồn ngủ một chút".
Sau đó như thể nhớ ra điều gì, cô đột nhiên ngồi dậy, nói: "Ban nãy em họ gọi điện cầu xin em tha cho cô chú một con đường sống".
Ngô Bình nhìn cô hỏi: "Em nghĩ sao?"
Chu Nhược Tuyết cúi đầu đáp: "Việc họ làm rất sai, nhưng dù gì họ cũng nuôi em lớn. Em..."
Ngô Bình khẽ thở dài: "Vậy thì cứ làm theo điều em muốn nhé".