Ngô Bình không quan tâm đến anh ta, quay sang hỏi Âu Dương Chí Viễn: “Bố nuôi, con đưa bố về dưỡng thương trước. Bố nghỉ ngơi cho khỏe, đợi tin của con”.
Cậu nói xong thì dẫn theo Mã Gia Thăng và Âu Dương Chí Viễn bay lên cao. Cậu đưa Âu Dương Chí Viễn về chỗ mình ở trước, sau đó lại đưa Mã Gia Thăng đến Hổ Thành, gặp nhà họ Cừu.
Mã Gia Thăng bay trên không trung thì vừa kích thích vừa sợ hãi, đến khi hai người họ đến bầu trời trên đầu Hổ Thành, Ngô Bình đang định đáp đất thì nhìn thấy một chiếc bóng bay từ dưới đất lên, ngưng tụ thành một khuôn mặt người khổng lồ, chặn trước mặt Ngô Bình.
“Ai đó? Đến Hổ Thành làm gì?”. Khuôn mặt đó ghì giọng hỏi.
Ngô Bình chau mày: “Ông là ai?”
Cậu nhận ra được người chặn đường mình có tu vi không quá cao, chỉ là Bí Thai cảnh.
Khuôn mặt khổng lồ lớn tiếng đáp: “Nhà họ Nhan của Hổ Thành, Nhan Tướng Quốc”.
Ngô Bình giật mình, cậu từng nghe người ta nói ở một số thành phố có lịch sử lâu đời đang dần dần hình thành một số thế gia tu hành có thế lực siêu mạnh. E rằng nhà họ Nhan này là một thế lực lớn sống ở Hổ Thành.
Thế gia ở những chỗ này đều có trách nhiệm giữ đất, giữ thành, hễ có tu sĩ nào vào thành thì nhất định phải hỏi rõ ràng trước.
Ngô Bình: “Thì ra là ông Nhan, nghe danh từ lâu. Tôi là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông, Ngô Bình, đến Hổ Thành có chút việc”.
Khuôn mặt khổng lồ đó vừa nghe thấy Ngô Bình là đệ tử tinh anh của đại tông hạng nhất thì liền thu nhỏ lại, Nhan Tướng Quốc cũng trở nên khách sáo hơn, nói: “Không ngờ là cậu Ngô, không biết cậu ghé thăm nên không đón tiếp từ xa”.
Ông ta nói xong thì liền có một bóng người từ dưới bay lên, đó là một người đàn ông trung niên, ông ta cười hehe đi về phía Ngô Bình, chắp tay hành lễ và nói: “Cậu Ngô”.
Ngô Bình: “Ông Nhan, lần này tôi đến Hổ Thành mà không báo trước, thật sự xin lỗi”.
Nhan Tướng Quốc cười, nói: “Đâu có, nếu có việc cần nhà họ Nhan tôi ra mặt thì xin cậu cứ nói”.
Ngô Bình: “Vậy thì cảm ơn nhiều”.
Nhan Tướng Quốc: “Nếu cậu không chê thì mời cậu đến phủ uống chén trà”.
Nếu Hổ Thành không có nhà họ Nhan thì Ngô Bình có thể lập tức ra tay, nhưng nếu như có nhà họ Nhan ở đây, cậu không thể không cân nhắc về thái độ của nhà họ Nhan, cậu lập tức nói: “Được, vậy thì xin làm phiền rồi”.
Ngô Bình và Mã Gia Thăng cùng đến nhà họ Nhan, Nhan Tướng Quốc dâng trà và tiếp chuyện với Ngô Bình một cách rất khách sáo.
Mã Gia Thăng không dám nói chuyện, nhưng sau khi biết được thân phận của Nhan Tướng Quốc thì khuôn mặt liền đầy vẻ sợ hãi. Mặc dù nhà họ Cừu có quan hệ thân thích với vua nhưng so với nhà họ Nhan thì thật sự chẳng là gì.
Theo như anh ta được biết, thật ra Hổ Thành này là đất mà Đại Hạ ban cho nhà họ Nhan, nhà họ Nhan mới là chủ nhân thật sự của Hổ Thành. Nhà họ Cừu có bá đạo, huênh hoang thế nào thì khi gặp nhà họ Nhan cũng phải trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, không dám ngông cuồng.
Ngô Bình cười, nói: “Ông Nhan, gia tộc của ông sống ở Hổ Thành bao lâu rồi?”
Nhan Tướng Quốc cười, nói: “Tính từ đời đầu tiên thì đã hơn tám trăm năm mươi năm rồi”.