Dẫu sao người ra tay cũng là cường giả tầng thứ tám Đạo cảnh, dù Ngô Bình có giỏi đến mấy cũng không phải đối thủ của ông ta.
“Bị phát hiện rồi”, Nguyệt Thanh Ảnh hoảng sợ nói.
Ngô Bình kéo Nguyệt Thanh Ảnh chạy tới hòn đảo nhỏ của hồ Vô Song, nhưng ngay sau đó đã có một luồng sức mạnh kỳ lạ đánh bật họ ra ngoài, cấm chế ở đây quá mạnh.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh Bình, làm sao bây giờ? Chắc chắn chúng ta sẽ không chạy thoát được”.
Ngô Bình: “Đại trận Tinh Nguyệt này không cản bước mình được đâu”.
Nói rồi, anh thi triển tinh lực, không gian xung quanh chợt vặn vẹo, hai người cứ thế tiến lên.
Họ vừa biến mất thì Thương Tiên Phương Thiên Hoá cùng Ma Kiếm Long Địch đã xuất hiện, nhưng không thấy bóng dáng của Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh đâu, Phương Thiên Hoá cau mày nói: “Hai đứa này trốn vào trong đảo Vô Song rồi”.
Long Địch: “Anh Phương, sao anh bảo không ai lên được đảo ấy?”
Phương Thiên Hoá: “Thì vốn là vậy, nhưng không biết chúng nó dùng cách gì mà lại vào được. Nhưng chắc chắn sẽ phải ra thôi, giờ tôi đã nắm mọi quyền hành ở nhà họ Phương. Chỉ cần chúng nó ló mặt ra thì tôi sẽ biết ngay, đến lúc đó giết cũng chưa muộn”.
Phía khác, Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh đã xuyên qua đại trận Tinh Nguyệt và lên được đảo. Đến nơi, họ nhìn thấy một toà nhà với cánh cửa màu vàng khổng lồ. Trên cánh cửa có khắc rất nhiều phù văn cùng trận văn, ánh sáng chói loá, khí tức oai hùng, không gian xung quanh nó chợt trở nên u tối.
Cánh cửa này dài một trăm nghìn trượng, rộng 800 nghìn trượng, hình chiếu của nó xuyên thẳng lên trời,che phủ hết các vì sao, nói chung là khó có thể diễn tả được sự hùng vĩ của nó.
Xung quanh có 100 nghìn xiềng xích từ rất nhiều trật tự đại đạo đang cố định cánh cửa này, như thể dồn hết để áp chế nó. Sau cánh cửa chắc nối liền với một không gian tối cao nào đó.
Nguyệt Thanh Ảnh ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Đây là… Thần Môn chí tôn! Sao nó lại ở đây, ai đã tạo ra nó nhỉ?”
Ngô Bình cũng vô cùng chấn động: “Thần Môn chí tôn thì không thể do sức người tạo ra được, mà phải mượn lực của tự nhiên cùng trận pháp vô thượng, không biết phải tốn bao nhiêu lâu mới tạo thành được! Hơn nữa, nó đã gần hoàn thiện rồi”.
“Rốt cuộc là ai làm nhỉ?”, Nguyệt Thanh Ảnh cảm thấy không thể tin được.
Ngô Bình: “Dù là ai thì cũng đã bị anh nhìn thấy, giờ nó là của anh! Thần anh, lên!”
Ngay sau đó, thần anh của Ngô Bình đã lao ra. Thần anh của anh mạnh hơn thần anh của tu sĩ bình thường rất nhiều, vì thế trông nó rất cao lớn, mạnh mẽ.
Thần anh của Ngô Bình vừa xuất hiện thì đã há miệng ra, một ánh lửa đã bay ra rồi đốt cháy xiềng xích của cánh cửa. Sau đó, thần anh bắt đầu bay đến gần Thần Môn.
Cuối cùng, nó đã đứng trên đỉnh của Thần Môn chí tôn, sau đó hít sâu một hơi rồi hoá thành một người khổng lồ há cái miệng to oành ra, tiếp theo nuốt trọn Thần Môn vào miệng.
Thần Môn chí tôn này còn thiếu một bước cuối cùng, mà bước này cần được hoàn thành trong lúc luyện hoá, đó là khắc thần thông và pháp thuật của tu sĩ lên trên nó, hơn nữa khắc được càng nhiều thì mức độ dung hợp với Thần Môn càng cao. Song muốn làm được điều đó thì cần một cách đặc biệt và còn dính tới Thiên Áo.
Thần anh ăn Thần Môn xong thì ngồi
xếp bằng trên mây và dốc hết sức luyện hoá.