Anh vội nói: "Phu nhân nặng lời rồi. Lúc đầu tôi và quận chúa giúp đỡ lẫn nhau, chỉ giả làm vợ chồng mà thôi. Bây giờ phủ Chiến Vương đã ổn định..."
Anh chưa nói hết lời thì Đại phu nhân đã khẽ thở dài: "Bây giờ bọn ta mới biết được có một người đàn ông làm chủ gia đình là một chuyện tốt biết bao. Cậu Ngô, cậu thật sự không thích con gái Hân Nguyệt của tôi à?"
Ngô Bình lúng túng, không biết trả lời thế nào.
Đại phu nhân nói tiếp: "Cậu Ngô, tôi biết cậu có vợ con ở quê nhà rồi. Nhưng không sao cả, phủ Chiến Vương không dám có bất kỳ yêu cầu gì với cậu cả, chỉ cần cậu chịu tiếp tục làm chủ phủ Chiến Vương thì chúng tôi mới có thể an tâm".
Lời của Đại phu nhân rất rõ ràng, dù Ngô Bình muốn thế nào cũng được, chỉ cần anh chịu thừa nhận thân phận này là được.
Lam Hân Nguyệt không còn e dè nữa: "Chồng, Hân Nguyệt nguyện ý theo anh, giúp chồng dạy con, hiếu thuận bố mẹ chồng".
Ngô Bình chỉ gãi đầu, anh đang định nói gì đó thì Lam Minh nói: "Anh rể, anh đồng ý với nhà em đi. Cả nhà chúng ta tốt biết bao, chị em thích anh, chúng em đều thích anh".
Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: "Được các vị yêu quý thế này... Được, tôi đồng ý với mọi người!"
Ấn tượng của anh với Lam Hân Nguyệt cực kỳ tốt, hơn nữa người đẹp thế này cũng xứng với anh. Nếu anh còn từ chối thì sẽ trở thành kẻ kiêu căng mất.
Mọi người đều vui mừng không thôi. Đại phu nhân: "Cậu Ngô, sau này cậu chính là gia chủ của phủ Chiến Vương rồi. Người đâu, đưa các thị nữ lên đây".
Rất nhanh, mười hai cô gái xuân thì hoa nhường nguyệt thẹn đã được đưa vào đại sảnh. Đại phu nhân cười nói: "Đây là những cô gái nhà lành được chọn từ đất phong, ai nấy đều thông minh xinh đẹp, sau này bọn họ chính là tì nữ thiếp thân của gia chủ".
Ngô Bình cũng đã quen với những điều này rồi, anh gật đầu: "Phu nhân có lòng rồi".
Đại phu nhân gật đầu với Hương Nhuỵ phu nhân và Nhuyễn Ngọc phu nhân, hai người họ lập tức đứng dậy.
Đại phu nhân khẽ than: "Năm xưa Chiến Vương vừa cưới hai em vào cửa thì đã phụng lệnh viễn chinh. Từ đó bọn họ luôn thủ tiết. Vài năm trước tôi đã muốn tìm một nhà tốt cho bọn họ để sống cuộc đời mới. Nhưng hai em không chịu rời đi, kéo dài mãi đến bây giờ. Nếu gia chủ không chê thì có thể nhận bọn họ làm vợ bé".
Ngô Bình sửng sốt, làm vậy cũng được à?
Lam Hân Nguyệt: "Chồng, Hương Nhuỵ và Nhuyễn Ngọc đều trong trắng cả, băng khiết như ngọc. Nếu bọn họ gả ra ngoài phủ thì không tránh khỏi miệng đời dè bỉu. Thế nên em và mẹ bàn với nhau, quyết định để bọn họ làm vợ bé của anh. Như vậy bọn họ cũng có điểm tựa".
Ngô Bình vội từ chối: "Không được. Họ là thiếp thất của Chiến Vương, được xem là bề trên của anh rồi".
Đại phu nhân liền nói: "Gia chủ, ở Hồng Hoa, con trai lấy mẹ kế, anh em lấy chị em dâu là chuyện bình thường, người khác sẽ không nói gì cả".
Ngô Bình còn định từ chối, Lam Hân Nguyệt đã truyền âm: "Chồng, mạng của họ là do anh cứu, nên họ đều nói sẽ không cưới ai ngoài anh. Trước mặt nhiều người thế này, nếu chồng không đồng ý thì hai người họ sẽ không có mặt mũi nào sống tiếp".
Hương Nhuỵ và Nhuyễn Ngọc đều mong chờ nhìn Ngô Bình, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng. Hôm nay cảnh Ngô Bình cứu họ ở trên phi hạm đã khiến hai cô gái cực kỳ chấn động. Năm xưa bọn họ còn chưa gặp được mặt của Chiến Vương, đương nhiên không thể nói gì đến chuyện tình cảm được, nhưng bọn họ có ấn tượng rất tốt với Ngô Bình. Sau khi được cứu về thì chủ động nói suy nghĩ của mình với Đại phu nhân.
Lời Ngô Bình định nói bèn nuốt lại, chỉ có thể nói: "Cảm ơn hai vị giai nhân đã yêu thích".
Hai cô gái biết anh đã đồng ý thì mừng rỡ, uyển chuyển bái anh.
Đại phu nhân cười nói: "Tốt quá rồi!"