Sắc mặt An Điệp Y hơi tái, vội kéo anh lại: “Đừng đi! Đây là dây leo ăn thịt người, nó đã từng ăn thịt rất nhiều người, có người chạy thoát được cũng bị mất tay thiếu chân”.
Ngô Bình: “Mạnh vậy sao? Nhưng tôi ngửi được dược tính đặc biệt trong nó, hay là đi xem thử ra sao”.
Anh tiếp tục đi về phía trước khiến An Điệp Y lo lắng đến mức giậm chân.
Đi được một đoạn, không xa phía trước là loại cây leo màu đỏ. Anh vừa bước đến gần, năm dây leo lập tức bay đến quấn lấy chân và người anh.
Ngô Bình đã có chuẩn bị từ trước, linh binh trong tay lướt qua, dây leo đó lập tức bị chém rơi xuống đất, nhánh dây leo còn thừa vội rụt về.
Anh nhặt một nhánh dây leo bị đứt từ dưới đất lên, chỗ bị đứt chảy ra chất dịch giống máu. Anh liếm thử, cảm nhận được dược lực bên trong đó.
Kết quả anh phát hiện trong chất dịch của dây leo này có ba loại độc, bốn loại dược có lợi, có thể cho sử dụng làm thuốc.
“Bốn loại dược lực này có thể tăng cường thể chất, nâng cao tinh thần”, anh lập tức dùng linh binh chém đứt dây leo này.
Không lâu sau anh đã cắt đi mấy trăm cân nhánh dây leo rồi bỏ vào chiếc nhẫn không gian. Lại nhìn dây leo dưới đất đã sợ tới mức co rụt lại thành một quả cầu, cách xa Ngô Bình, không dám đến gần.
Ngô Bình lao xộc tới chỗ dây mây, cười nói: “Ngại quá, đắc tội rồi”. Sau đó, anh quay lại bảo An Điệp Y tiếp tục thăm dò.
An Điệp Y thấy anh bình an quay lại thì mới vơi bớt nỗi lo, cô ta hỏi qua tình hình, biết được Ngô Bình đã chặt kha khá dây mây, nhất thời cảm thấy anh còn đáng sợ hơn cả đám dây leo!
Ngô Bình giải thích: “Đám dây leo kia là đồ tốt đấy, lúc nào về có thể dùng nó để luyện chế đan dược”.
Hiện giờ anh đã sở hữu Chân Linh, thế nên đã có thể luyện đan được rồi. Có điều, tạm thời anh vẫn chưa tìm được lò luyện đan nào phù hợp.
Đi thêm một lát nữa, ánh mắt Ngô Bình đột nhiên sáng lên, anh cười nói: “Đúng là đang cần cái gì thì nó tự đưa tới cửa, hình như phía trước có một lò luyện đan!”
An Điệp Y kinh ngạc hỏi: “Có lò luyện đan à?”
Ngô Bình gật đầu, nói: “Cơ mà xung quanh lò luyện đó có đến bốn cương thi”.
An Điệp Y: “Vậy phải làm sao?”
Ngô Bình: “Muốn lấy được lò luyện đan, cũng chỉ còn cách diệt cương thi”.
Dứt lời, anh sải bước về phương hướng có lò luyện đan.
Lúc tới gần lò luyện trong bán kính hai mươi bước, bốn cương thi kia đột nhiên bật dậy, lao vồ về phía anh như sấm chớp. Rõ ràng cả bốn cương thi đều được hình thành sau khi cường giả đại cảnh giới tầng thứ hai chết đi, sức chiến đấu mạnh kinh ngạc.
Ngô Bình cầm linh binh, một bàn tay khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu anh, đánh về phía đám cương thi, đó chính là linh thuật Truy Hồn Thủ tầng bảy!
“Ầm!”
Cả bốn cương thi đều bị đánh bay, nhưng bọn chúng lại bật dậy lần nữa, tiếp tục lao về phía Ngô Bình.
Ngô Bình nhíu mày: “Vẫn đánh được cơ à! Nhất Kiếm Khai Sơn, phá!
Anh vung đoản kiếm, nó trở thành trường kiếm, kiếm quang quét qua, cả bốn cương thi đều bị chặt đứt đôi.
Ngô Bình chém chết bốn cương thi chỉ bằng một kiếm, khiến An Điệp Y cũng phải choáng ngợp.