Pháo đài chiến tranh xuất hiện, uy lực khủng khiếp ấy khiến cả Chiến Ma Tông đều đang run rẩy. Một bóng người bay ra, là một người đàn ông trung niên mặc đồ đen, ông ta nhìn chằm chằm pháo đài chiến tranh, vẻ mặt phức tạp, con ngươi tràn ngập vẻ sợ hãi.
Người đàn ông trung niên khom người sâu bái một bái: "Tông chủ Chiến Ma, Vân Võ Dương, tham kiến quận chúa!"
Lam Hân Nguyệt lạnh lùng nói: "Vân Võ Dương, ông biết hôm nay tôi tới đây làm gì không?"
Vân Võ Dương vội đáp: "Xin quận chúa dặn dò, Chiến Ma Tông sẽ tuyệt đối phục tùng!"
Ngô Bình nói: "Vân Võ Dương, nhiều năm qua Chiến Ma Tông của ông không nộp đồng thuế nào cho phủ Chiến Vương. Quận chúa rất giận, vốn muốn diệt Chiến Ma Tông của ông đấy. Tôi khuyên quận chúa suy nghĩ lại nên quận chúa mới quyết định cho các ông thêm một cơ hội nữa".
Tuy nói vậy nhưng Ngô Bình vẫn khởi động pháo đài chiến tranh, khí tức khủng bố kia khoá chặt Vân Võ Dương, khiến ông ta không thể nhúc nhích!
Vân Võ Dương toát mồ hôi hột, pháo đài chiến tranh này mạnh hơn phi thuyền của Chiến Vương năm xưa nhiều, ông ta không phải là đối thủ. Thứ này tuỳ tiện tấn công một phát là có thể giết được ông ta rồi!
"Cảm ơn! Từ bây giờ, Chiến Ma Tông và Vân Võ Dương tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của quận chúa!"
Ngô Bình: "Thế này đi, Chiến Ma Tông nộp bù khoảng tiền thuế trước đây đã thiếu, như vậy thì có lẽ quận chúa có thể tha thứ cho ông".
Vân Võ Dương: "Rõ! Tôi lập tức chuẩn bị tiền!"
Không còn bị khoá chặt, Vân Võ Dương lập tức trở về Chiến Ma Tông. Mấy phút sau ông ta lại xuất hiện, sau lưng dẫn theo không ít trưởng lão Chiến Ma Tông, bọn họ cung kính nộp tiền thuế những năm trước lên.
Ảo ảnh hình người đứng sau lưng pháo đài giơ tay cầm, số tiền này lập tức bay vào trong pháo đài chiến tranh, Ngô Bình gật đầu, đồng thời rà soát sổ sách Lam Hân Nguyệt đã đưa cho anh, thấy số tiền không sai, tổng cộng hai mươi bốn tỷ bảy trăm triệu đồng Thần Long!
Có thể gom được số tiền lớn thế này chỉ trong thời gian ngắn, có thể thấy được Chiến Ma Tông giàu có thế nào!
Sau khi nhận tiền, Ngô Bình nói: "Vân Võ Dương, từ nay ông tự giác đi nhé!"
Dứt lời, pháo đài chiến tranh lập tức rời đi đòi nợ tiếp.
Chiến Ma Tông là một thế lực tương đối mạnh, các thế lực nhỏ còn lại không thể sánh được với nó. Nếu Chiến Ma Tông phải khuất phục thì các thế lực còn lại đương nhiên cũng phải quy thuận.
Pháo đài chiến tranh đi đến đâu, Lam Hân Nguyệt thậm chí không cần phải lộ diện mà những thế lực kia đã chịu phối hợp rất ăn ý, đồng ý bù đắp những khoản thuế nợ nhiều năm.
Những chuyện khác không nói, pháo đài chiến tranh này tương đương với một Đại La Kim Tiên đến đòi nợ, ai dám không trả lại?
Vì vậy, chỉ trong vài ngày, Ngô Bình đã giúp phủ Chiến Vương truy thu tất cả các khoản nợ thuế từ khắp nơi, với tổng số tiền lên tới hơn năm trăm ba mươi tỷ đồng Thần Long. Đột nhiên, phủ Chiến Vương kiếm được núi tiền, giàu nứt đố đổ vách!
Có chỗ tiền này rồi, phủ Chiến Vương có thể đào tạo thêm nhiều cao thủ, nuôi binh, mua thêm trang bị.
Trở lại phủ Chiến Vương, Ngô Bình nói với Lam Hân Nguyệt: “Hân Nguyệt, sức mạnh của chú nguyền đó biến mất rồi”.
Lam Hân Nguyệt mừng rỡ: “Thật sao?”