Tần Cự Phong nhìn Chu Kỳ Phu, chỉ khẽ hừ một tiếng, anh ta chưa từng thấy lão chủ quán ra tay đánh nhau, những gì nghe được đều là một vài tin đồn. Mấy năm nay, tu vi của anh ta dần được nâng cao nên ngày càng không xem lão chủ quán ra gì. Nhưng anh ta không biết lão chủ quán không quan tâm đến anh ta không phải là anh ta mạnh thế nào, mà là anh ta quá yếu, không đáng để ông ta đàn áp”.
Trương Thần tức giận: “Tần Cự Phong!”
Tần Cự Phong liếc mắt nhìn Trương Thần nói: “Trương Thần, anh đừng có mà hét vào mặt tôi, ông đây không sợ anh đâu. Có gan thì cứ đánh với tôi một trận này. Chỉ cần anh đánh bại được tôi, tôi sẽ nghe theo anh, nhưng nếu anh thua thì từ giờ về sau phải ngoan ngoãn gọi tôi là đại sư huynh”.
Lão chủ quán khẽ cười, nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, cậu đi kiểm tra đánh giá Tần Cự Phong đi”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng, sau đó cậu sải bước đi về phía Tần Cự Phong, lúc đầu anh ta cũng không để ý đến Ngô Bình nhưng khi Ngô Bình đứng cách anh ta năm bước, anh ta chợt run lên, vô thức lùi về sau hai bước, ngạc nhiên nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình mỉm cười, khách sáo nói: “Tần Cự Phong, tôi là người phụ trách kiểm tra cho võ quán, tôi tên là Ngô Bình, mong anh có thể hợp tác”.
Sau một hồi ngạc nhiên, Tần Cự Phong hừ một tiếng: “Cậu kiểm tra tôi, cậu nghĩ cậu là ai?”
Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Nói thế tức là anh không chịu phối hợp?”
Tần Cự Phong khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Không phối hợp, anh có thể làm gì tôi?”
“Ầm!”
Vừa thốt ra chữ “tôi”, Tần Cự Phong đã bị quật mạnh xuống đất. Cú rơi mạnh đến nổi hai mắt anh ta nổi đom đóm, đầu óc trống rỗng. Vài giây sau anh ta mới dần tỉnh táo lại, sau đó hét lớn một tiếng: “Mày dám đánh lén!”
Anh ta vừa nói xong là bị Ngô Bình đã kéo lên, sau đó đứng cách đó năm bước nói: “Anh nhìn rõ rồi chứ, tôi không đánh lén”.
Cậu vừa dứt lời, Tần Cự Phong lại ngã nhào xuống đất, lần này ngã càng thảm hơn, suýt nữa anh ta bất tỉnh.
Ngô Bình cười ha ha nhìn anh ta, hỏi: “Thế nào, ngã có đau không?”
Một lúc sau Tần Cự Phong mới hoàn hồn, anh ta ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu có thể làm được?”
Ngô Bình: “Anh muốn học à? Tôi có thể dạy cho anh”.
Mặt Tần Cự Phong đỏ bừng, nửa phút sau, anh ta mới lớn giọng nói: “Có bản lĩnh thì chúng ta đánh một trận đường đường chính chính đi”.
Ngô Bình nhìn Tần Cự Phong như nhìn một tên ngốc, hỏi: “Anh nghĩ đánh thế nào mới là đường đường chính chính?”
Tần Cự Phong: “Không được đánh lén, tấn công chính diện”.
Ngô Bình gật đầu: “Được thôi, tôi đứng đây không động đậy, anh cứ việc đánh tôi tùy ý”.
Tần Cự Phong bò dậy, anh ta hít sâu một hơi, khí tức màu đen xuất hiện trên bàn tay phải, ngưng tụ thành một phù văn.
Nhìn thấy thế, Cổ Thanh Liên nói: “Cẩn thận, anh ta đang thi triển bí thuật”.
Ngô Bình mỉm cười: “Yên tâm đi, anh ta gà như thế, không làm tôi bị thương được đâu”.