Ngô Bình tát cho hắn một phát, làm một nửa bên mặt của hắn nát bét, sau đó còn lộn mấy vòng trên không rồi ngã bụp xuống đất.
Tên có râu ngẩn ra, sau đó tái mặt vì biết gặp trúng cao thủ, ông ta lập tức lùi lại nói: “Công tử, chúng tôi không có ý xấu đâu…”
Uỳnh!
Ngô Bình tung một quyền trúng ngực ông ta, khiến tim ông ta nổ tung. Tên có râu trợn trừng mắt. một tia sáng phóng từ đầu ra rồi bay mất, hiển nhiên đó là bí anh của ông ta.
Ngô Bình vươn tay lên, bí thần cao lớn mọc ra một cánh tay khổng lồ bắt lấy bí anh của tên có rấu rồi lạnh giọng hỏi: “Dám có ý đồ xấu với người nhà của tôi, ông chán sống rồi hả?”
Bí anh của người đàn ông bị bắt xong thì sợ hãi hét lên: “Xin tha mạng, đừng giết tôi, tôi không có ác ý đâu”.
Ngô Bình: “Không có ác ý ư? Ông tưởng tôi là trẻ lên ba à?”
Cảm nhận được sát khí của Ngô Bình, bí anh kia nói: “Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ đưa cho cậu một bảo vật”.
Con người khi đối diện với cái chết thì chẳng còn tiếc gì nữa, đây là món bảo bối mà người đàn ông có râu còn không nỡ nói cho con trai mình biết, nhưng để đánh đổi mạng sống, ông ta đành phải nói ra.
Ngô Bình đang định bóp chết ông ta, nhưng nghe thấy thế thì sững lại hỏi: “Ông thì có bảo bối gì?”
Người kia đáp: “Công tử, tôi dẫn mấy đứa con trai của mình đi, ngoài mặt là du ngoạn, nhưng thực chất là để lấy lại món bảo bối ấy”.
Hai người khác sợ tái mặt, nhưng nghe bố mình nói xong thì cũng yên tâm hơn.
Ngô Bình hỏi: “Bảo bối đó là gì?”
Người kia: “Chân dược cấp năm”.
Chân dược rất quý, nếu là cấp năm thì còn quý giá hơn nữa. Ngô Bình lập tức hào hứng hỏi: “Dẫn tôi đi lấy chân dược”, dứt lời, anh liếc hai người khác rồi nói: “Hai người biến đi!”
Trước đó, hai người này không hề ra tay với Ngô Bình nên anh quyết định sẽ tha cho họ một mạng, hai người kia mừng rỡ rồi chạy mất dép ngay.
Nhưng bây giờ, anh chưa có tg đi tìm chân dược, việc anh cần làm ngay đó là thu xếp chỗ ở cho người nhà của mình, sau đó mới đến chân dược.
Anh khống chế bí anh kia xong thì thi triển thuật độn thổ, dẫn tất cả người thân của mình vào Động Thiên Thanh Linh, sau đó về ngôi nhà mà anh đã mua ở Giang Nam Thành.
Đến nơi rồi, tất cả mọi người cần đăng ký thân phận, xong xuôi thủ tục thì trời cũng đã tối.
Mọi người uống đan dược xong, tuy không còn cảm thấy sức ép ở đây nữa, nhưng cũng là nhờ dược lực nên thực lực của mọi người đều bị hạn chế. Sau đó, Ngô Bình đã nhanh chóng chỉ dẫn cho họ tu hành, giúp họ nhanh chóng thích ứng với môi trường ở đây.
Sắp xếp cho cả trăm người một lúc là một việc rất phiền, từ ăn uống ngủ nghỉ cho đến những việc nhỏ nhất. Mọi người mới đến đây lần đầu nên còn nhiều lạ lẫm, vì thế việc gì cũng tới tay Ngô Bình.
Thấy Ngô Bình dẫn nhiều người tới như vậy, Quan Oánh kinh ngạc nói: “Công tử có nhiều người thân thế!”
Ngô Bình nói: “Họ đến từ vũ trụ cấp thấp nên cần thời gian để thích ứng với nơi này”.
Qq: “Vũ trụ cấp thấp ạ? Tôi chưa đến đó bao giờ”.