Cô gái đó vội chạy lúp xúp theo và nói: “Xin công tử dừng bước”.
Ngô Bình dừng lại, hỏi: “Có chuyện gì?”
Cô gái hành lễ và nói: “Lúc nãy cảm ơn công tử đã nhắc nhở, nếu không thì chắc chắn tôi đã bị bọn họ lừa mất mấy ngàn tiền tiên rồi”.
Ngô Bình: “Chuyện nhỏ ấy mà, có đáng gì đâu”.
Cô gái: “Công tử, tôi tên là Chu Ngạo Quân, xin chào công tử”.
Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình, cô Chu lên núi mua đan dược sao?”
Chu Ngạo Quân gật đầu: “Đúng vậy, Ngô công tử. Tôi tu hành đến Bình Cảnh, cần mua ít đan dược để uống, hi vọng có thể giúp tôi đột phá được cảnh giới”.
Ngô Bình: “Cô Chu là Luyện Khí Nhập Sát Cảnh sao?”
Chu Ngạo Quân gật đầu: “Công tử thật biết quan sát, tôi đã dừng lại ở Nhập Sát Cảnh hai năm rồi”.
Ngô Bình: “Nhập Sát tầng bảy, Huyền Môn tầng tám. Huyền Môn Cảnh thật sự khó đột phá, không biết có bao nhiêu người có thiên phú cao ngất ngưởng đã bị kẹt lại ở bước này. Hơn nữa, e rằng chỗ này không có đan dược mà cô cần”.
Mặt Chu Ngạo Quân tối sầm, cô ta nói: “Tôi cũng biết nhưng tôi vẫn không chịu từ bỏ, vẫn muốn đến thử xem”.
Ngô Bình nói: “Cô nói đúng, biết đâu may mắn lại gặp được”.
Thế là ba người họ nhập hội đi chung. Ngô Bình lên núi được mấy trăm bước thì bỗng nhích nhẹ mũi, sau đó cậu quay người, đi về phía tay trái.
Cách đó không xa có một sạp hàng, chủ sạp là một người mù, hai mắt tối đen, da dẻ thô ráp như cây cổ thụ. Tay trái của ông ta cũng cụt mất bàn tay, khuôn mặt già nua. Trước mặt ông ta là một chiếc bàn đá, trên bàn có đặt ba bình ngọc.
Ngô Bình nói: “Xin hỏi trong ba bình ngọc này có chứa đan dược gì?”
Ông lão mù nói: “Tôi cũng không biết, mấy tháng trước tôi đã dựa vào linh cảm, dùng khứu giác để tìm ra chúng”.
Ngô Bình: “Tôi có thể xem đan dược bên trong được không?”
“Không được”. Ông lão mù từ chối: “Mỗi bình một vạn tiền tiên, muốn mua thì tôi sẽ đưa cho cậu”.
Liễu Kim Long không kiềm chế được, nói: “Làm gì có chuyện bán đồ mà không cho người khác xem?”
Ông lão mù lạnh lùng nói: “Tôi là một kẻ mù, tu vi cũng không cao, nhưng khứu giác sẽ không đánh lừa tôi, chắc những bình đan dược này đều không đơn giản. Ngoài ra, tôi không hiểu về đan dược, vì vậy cũng không viết được giá trị của chúng. Nếu đã như vậy thì dứt khoát ra một giá, ai đồng ý mua thì lấy, không đồng ý thì mời đi cho”.
Chu Ngạo Quân: “Lỡ đan dược của ông không đáng giá, vậy chẳng phải người mua sẽ bị thiệt sao?”
Ông lão mù nói: “Nếu mua được đan dược rất đáng giá vậy chẳng phải lời to rồi sao? Thiệt hay hơn đều phải xem vận may hết, chẳng phải rất công bằng sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Công bằng”.
Cậu dứt lời thì sảng khoái rút ra mười lăm ngàn tiền tiên, đặt lên bàn đá, nói: “Đây là mười lăm ngàn tiền tiên, tôi lấy hết ba bình, tôi muốn thử vận may xem sao”.
Ông lão mù đưa tay ra sờ tiền, sau đó cất hết vào túi và nói: “Chúng đã là của cậu”.
Ngô Bình lấy được bình ngọc thì mở ngay một bình, ngửi thử rồi gật nhẹ đầu, và cất hết.
Ông lão mù ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng như đang nhìn về phía Ngô Bình, ông ta hỏi: “Công tử, cậu lời hay lỗ?”
Ngô Bình nói: “Chắc bình này lời rồi”.
Ông lão mù mỉm cười, nói: “Xem ra vận may của tôi không tồi”. Ông ta nói xong thì vui vẻ rời đi một cách nhẹ nhàng.
Chu Ngạo Quân tò mò hỏi: “Công tử, bên trong là đan dược gì thế?”
Ngô Bình nói: “Một loại đan dược có ích cho tu sĩ thần thông”.
Chu Ngạo Quân vui mừng thay cho Ngô Bình, nói: “Chúc mừng công tử”.
Sau đó, Ngô Bình ngồi xuống sau bàn đá, mở hai bình ngọc còn lại ra xem thử, sau khi xem, cậu lại đặt ba bình ngọc lên bàn trở lại.
Chu Ngạo Quân tò mò hỏi: “Công tử đang làm gì thế ạ?”
Ngô Bình cười, nói: “Bán đan dược”.
Chu Ngạo Quân ngây người: “Vừa mua xong đã bán lại sao?”
Ngô Bình: “Tôi không dùng đến số đan dược này, chi bằng bán nó đi”.
Liễu Kim Long nói: “Anh, bán hàng ở đây phải đóng phí mặt bằng đấy”.
Ngô Bình hỏi: “Đóng phí mặt bằng cho ai?”