“Vâng, chủ nhân cũ đã mất nên giờ người chính là chủ nhân mới”, Kim Mẫn nói.
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi hỏi: “Kim Mẫn, cô là con rối à?”
Kim Mẫn: “Vâng, tiểu nhân là con rối Thiên Thánh, nhiệm vụ là nghe lệnh thiếu chủ”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Cô là con rối do Thiên Thánh tự chế tạo ư?”
Kim Mẫn: “Dạ”.
“Kim Giáp Vệ các cô có bao nhiêu người?”
Kim Mẫn: “120”.
Ngô Bình: “Sau này, Kim Giáp Vệ cũng sẽ nghe lệnh của tôi à?”
“Dạ”, Kim Mẫn đáp.
Ngô Bình mỉm cười gật đầu: “Có thể gọi họ ra đây được không?”
Kim Mẫn cất tiếng gọi, xung quanh lập tức xuất hiện 120 thị vệ mặc kim giáp và cầm đao, trông họ chẳng khác gì những người sống cả, chỉ có gương mặt là vô hồn thôi.
Ngô Bình quan sát một lát thì thấy thực lực của các Kim Giáp Vệ này ít cũng phải cấp Chân Vương, thực lực của Kim Mẫn thì đã đến cấp Thánh Hoàng rồi.
Anh cảm thán: “Đúng là con rối do Thiên Thánh chế tạo có khác, thực lực mạnh quá!”
Kim Mẫn: “Thiếu chủ đang ở cảnh giới Thánh Hoàng ạ?”
Ngô Bình: “Ừ, tôi mới thành Thánh Hoàng không lâu”.
Kim Mẫn: “Nếu thiếu chủ đã là Thánh Hoàng thì có thể thừa kế của cải của thế tử thứ bảy”.
Ngô Bình: “Có ư? Ngoài cung điện và các thứ bên ngoài ra, vẫn còn thứ khác nữa ư?”
Kim Mẫn: “Đằng sau có ba kho báu, bên trong cất giữ báu vật của con cháu vua chúa, giờ chúng đều thuộc về thiếu chủ”.
Ngô Bình cười nói: “Kim Mẫn, cô mở đại trận phòng ngự ra đi đã”.
Kim Mẫn: “Vâng”.
Cô ấy vừa nói dứt câu thì toàn bộ Tử Hư Cung đã bị một màn sướng màu đỏ tím che phủ.
Tuy bây giờ, Tử Hư Cung không lộ ra sát khí, nhưng uy lực của nó vẫn rất mạnh. Nếu không được Ngô Bình cho phép thì không một ai được vào đây.
Kim Hầu thấy cổng đóng lại, đại trận mở ra thì cũng không còn ngăn cản những người kia nữa. Bọn họ đi tới gần thấy sương mù giăng kín lối thì bắt đầu bàn tán xì xào.
“Không ngờ trong khu Thiên Sát lại có một nơi phi thường như vậy, nhìn quy mô kiến trúc của nó thì chắc là nơi của hậu thế Thiên đế đấy, chắc là vương gia”.
Một người khác có kiến thức hơn nói: “Không phải phủ vương gia đâu, tôi thấy giống cung điện của con cháu vua chúa hơn”.
“Cái gì? Cung điện của con cháu vua chúa ư? Đúng là một phát hiện to lớn, hình như tính đến nay, nó phải là nơi có quy mô cao nhất trong các thiên cung đấy”.
“Đúng vậy, không ngờ một bảo địa thế này đã bị người ngoài chiếm được”, có người thở dài.
Mạnh Vĩ và người mặc áo bào màu xanh cũng đã đến, cả hai cũng rất kinh ngạc.
Mạnh Vĩ đảo mắt rồi gọi với vào trong: “Huynh đài, tại hạ là Mạnh Vĩ, có chuyện cần nói với anh”.
Nghe thấy giọng nói ấy, Ngô Bình đi ra ngoài, Diệp Băng Hi cũng đi ra, cô ấy vui mừng vì biết chuyện này có thu hoạch to rồi.
Ngô Bình gọi Diệp Băng Hi và Kim Hầu vào xong thì hỏi Mạnh Vĩ: “Anh tìm tôi có việc gì?”
Mạnh Vĩ sầm mặt nói: “Anh to gan thật đấy, dám cướp giấy phép của chúng tôi, giờ còn vào đây nữa”.
Ngô Bình liếc Mạnh Vĩ rồi thờ ơ nói: “Tôi đã mua giấy phép mất 1000 tỷ tiền Thượng Thanh, khế ước vẫn còn trong tay tôi đây”.