Khi đường thần lạc cuối cùng hình thành, linh lạc và thần lạc của Ngô Bình đã có sự kết nối, hai luồng sức mạnh bắt đầu giao lưu với nhau. Ngay sau đó, trời đất giao thoa, âm dương nối liền, Ngô Bình tiến vào một trạng thái rất kỳ diệu.
Không lâu sau, anh mở đôi mắt rực sáng ra, sau đó bái lạy về phía hư không rồi rời khỏi tháp Vạn Duy.
Anh vừa ra ngoài, Vân Phi Dương đã cười nói: “Chúc mừng cậu nhé”.
Ngô Bình: “Cảm ơn lão tổ đã cho tôi vào tháp tu hành, tôi đã có thu hoạch lớn”.
Vân Phi Dương: “Nào chỉ có thế, thu hoạch của cậu còn rất đáng sợ đấy!”
Ngô Bình: “Lão tổ, mấy ngày rồi?”
Vân Phi Dương: “Đoàn đón dâu của Tiêu Thị đã đến đón Vân Tịch đi rồi, bây giờ chắc Tiêu Thị đang mở tiệc chiêu đãi, cậu đến vừa kịp lúc”.
Ngô Bình giơ tay lên xoa mặt, sau đó đã biến thành hình dạng của Liễu Thiên Lang rồi nói: “Phiền lão tổ gọi người dẫn người cho tôi”.
Một người đàn ông mặc áo bào đen bước tới rồi cười nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, tôi là Vân Thất, để tôi đưa cậu đi”.
Nói rồi, ông ta vung tay lên, Ngô Bình cảm thấy trời đất xoay chuyển, mọi cảnh vật hiện tại đều biến mất, ngay sau đó anh đã đứng trên một con phố dài.
Bên tai anh vang lên giọng nói của người đàn ông: “Phía trước chính là nhà họ Tiêu”.
Ngô Bình mở chiếc quạt xếp ra rồi đi đến đó.
Khí thế của nơi này không kém gì nhà họ Vân, nhà cửa san sát, mức độ xa xỉ thì không có từ nào hình dung nổi.
Trước cổng đang giăng đèn kết hoa, vì hôm nay là ngày mà Tiêu Biệt Ly cưới con cháu của Vương tộc là Vân Tịch về làm vợ.
Ngô Bình đi đến gần thì thấy người xe như nước, khách khứa đầy nhà, quà chất như núi.
Có hai người đứng đón khách ngoài cổng, nhìn thấy Ngô Bình có khí thế phi phàm, họ cùng tiến lên chào: “Xin hỏi, anh là khách của nhà nào ạ?”
Hiện giờ, Ngô Bình là Liễu Thiên Lang nên anh lạnh giọng nói: “Tôi đến rồi mà sao không thấy chủ nhà họ Tiêu ra đón?”
Nghe thấy thế, hai người kia đều ngẩn ra, họ quan sát Ngô Bình thêm nhưng vẫn không biết anh là ai mà ăn nói khí thế như vậy.
“Thưa anh, lão gia nhà tôi đang tiếp khách ở sân sau, mong anh thông cảm”.
Chát!
Ngô Bình vung tay lên tát cho tên đó một cái rồi mắng: “Tiêu Thị cỏn con mà làm cao thế à!”
Hôm nay là ngày vui của Tiêu Thị, vì thế nhanh chóng có bốn cao thủ xông ra, một người trầm giọng nói: “Đã là khách thì đừng làm loạn”.
Ngô Bình cười lạnh: “Dựa vào đám rác rưởi các người mà dám bắt bẻ tôi à?”