Thượng Quan Tề Sinh lắc đầu: “Khắp nơi ở Huyền Hoàng Hải đều là không gian gấp khúc, không có bản đồ của Huyền Hoàng Môn thì sẽ không tìm được điện Huyền Hoàng”.
“Điện Huyền Hoàng?”, La Thiên Tướng khá ngạc nhiên: “Lẽ nào Huyền Hoàng Đạo Tổ để lại nơi truyền thừa?”
Thượng Quan Tề Sinh gật đầu: “Đúng thế! Tất cả truyền thừa của Huyền Hoàng Môn đều đến từ điện Huyền Hoàng, truyền thừa của Huyền Hoàng Môn vô cùng thâm hậu, cụ tổ của Huyền Hoàng Môn chỉ biết được một chút tri thức nên cứ một khoảng thời gian trôi qua là Huyền Hoàng Môn sẽ phái người vào trong đó, hy vọng có thể nhận được nhiều truyền thừa hơn”.
La Thiên Tướng: “Tiểu Bình trở thành con rể của anh Thượng Quan thì cũng có thể có tên à?”
Thượng Quan Tề Sinh: “Đương nhiên, tình hình của Huyền Hoàng Môn khác với bên ngoài, thân là tiên y đứng đầu ở Hoàng Đình, con rể của tôi sẽ có thân phận là đệ tử chân truyền”.
La Thiên Tướng nói với Ngô Bình: “Đệ tử, con nghĩ sao?”
Ngô Bình: “Sư tôn, truyền thừa của Thiên Đạo Môn cũng không yếu, hơn nữa tham thì thâm, con vẫn không nên quá tham lam”.
Thượng Quan Tề Sinh vội vàng nói: “Cậu Trương, mỗi một truyền thừa của Huyền Hoàng Môn đều tương ứng với bảo vật mà Huyền Hoàng Đạo Tổ để lại, cậu không muốn có sao?”
Ngô Bình cười nói: “Một người ngoài như tôi có được truyền thừa và bảo vật, những người khác trong Huyền Hoàng Môn sẽ không đỏ mắt ghen tị sao?”
Thượng Quan Tề Sinh hừ một tiếng: “Họ ghen tị thì sao? Bọn họ cũng đã từng đưa con rể, cháu rể, cháu trai vào Huyền Hoàng Môn, lẽ nào tôi không được làm thế? Nếu bọn họ không lấy được truyền thừa và bảo vật là vì bọn họ không có năng lực nên không có gì để nói”.
La Thiên Tướng bỗng vỗ vào chân anh nói: “Tiểu Bình, ta nghĩ ái nữ của Thượng Quan rất tốt, cô bé vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, sau này chắc chắn có thể giúp chồng, dạy con đảm đang vô cùng”.
Ngô Bình nhìn La Thiên Tướng, anh biết sư tôn này đã động lòng khi thấy cái lợi trước mắt quá nhiều.
Anh còn muốn nói gì đó, Thượng Quan Tề Sinh chợt nói: “Anh La, hay là hôm nay đính hôn luôn?”
Đính hôn? Ngô Bình: “Tiền bối Thượng Quan, có quá qua loa rồi không? Bố mẹ tôi còn chưa nhận được thông báo”.
Thượng Quan Tề Sinh nói: “Không sao, bố mẹ của cậu ở đâu, bây giờ tôi đến chào hỏi”.
Ngô Bình cạn lời, thầm nói có cần phải gấp gáp vậy không?
La Thiên Tướng: “Ừ, đúng là chuyện đính hôn phải thông báo với bố mẹ. Tiểu Bình, bây giờ bố con đang ở đâu?”
Ngô Bình biết e là không từ chối được chuyện này, anh quay đầu sang nhìn, Thượng Quan Linh Nhi đang đỏ mặt nhìn mình. Thấy anh nhìn sang, cô ấy vội vàng dời tầm mắt.
Anh nói: “Vậy được rồi, bố tôi đang ở Tiên Giới, đi theo tổ sư Lữ Thuần Dương để tu luyện”.
Mắt Thượng Quan Tề Sinh lóe sáng: “Hóa ra là đệ tử của Thuần Dương Tử, ha ha, bọn tôi rất thân với nhau”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Ông nghe nói về sư tổ của tôi rồi sao?”
Thượng Quan Tề Sinh: “Bọn tôi là anh em kết nghĩa”.
Ngô Bình cười khổ, thế mà còn có mối quan hệ này, ai muốn có?
Thượng Quan Tề Sinh: “Cậu bạn, tạm thời con gái tôi sẽ ở lại đây, thanh niên mấy đứa nói chuyện đi nhé, tôi đi tìm bố cậu để bàn chuyện hôn nhân của hai người”.
Thượng Quan Tề Sinh vội vàng rời đi, nói vài câu xong rồi đi tìm Lữ Thuần Dương.