Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Hai sư huynh của em đều giỏi lắm ạ?”
Từ Quý Phi gật đầu: “Cụ thể thì anh không rõ, nhưng chắc họ đều là cường giả cảnh giới Võ Vương hoặc Võ Thần rồi”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Võ Thần? Hay đấy! Khi nào rảnh, em phải liên lạc với hai vị sư huynh này mới được”.
Từ Quý Phi cười lớn nói: “Sớm muộn gì chú cũng vượt qua họ thôi, mới bao lâu đâu mà chú đã là tông sư cảnh giới Thần rồi, quá đỉnh!”
Ngô Bình xua tay: “Em còn kém anh ba nhiều”.
Từ Quý Phi đang rất nóng lòng tu luyện công pháp mà Đông Phật tiên sinh truyền cho nên chỉ nói chuyện thêm một lát thì đi về.
Ông ấy vừa đi thì Đường Tử Di đã đi tới rồi ngồi xuống cạnh Ngô Bình: “Anh, em uống với anh nhé”.
Đường Minh Huy không biết đã đi đâu, hiện giờ chỉ còn Ngô Bình và Đường Tử Di ở trong căn phòng khách rộng rãi, bầu không khí chợt trở nên kỳ lạ. Đường Tử Di ngồi sát Ngô Bình, cơ thể gần như dán vào cánh tay của anh.
Ngô Bình thấy tay mình ấm lên, trong lúc kích động, anh định ôm Đường Tử Di vào lòng. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có tiếng hét vang lên ở phía sau, Hồng Lăng đã xuất quan rồi.
Ngô Bình vội vàng đứng dậy rồi nói: “Chúng ta đi xem sao”.
Sau khi đến nơi, họ thấy Hồng Lăng không có gì thay đổi cả, nhưng chân khí trên người cô ấy đã có quy luật hơn.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Hồng Lăng, sư phụ đã truyền cách hít thở cho em à?”
Hồng Lăng gật đầu: “Vâng”.
Sau đó, cô ấy chợt ngẩn người: “Anh Ngô Bình, anh cũng nhận người là sư phụ rồi ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Sư phụ đi rồi, nhưng người nói dù anh bái sư hơi muộn nhưng so về tuổi tác thì vẫn là sư huynh của em”.
Hồng Lăng không nghĩ nhiều mà chỉ vâng một tiếng: “Sao cũng được ạ, dù gì thì anh cũng là anh của em mà”.
Hồng Lăng thấy đói nên chạy đi kiếm gì ăn luôn, Ngô Bình ở lại bắt đầu nghiên cứu cuốn sách mà sư phụ để lại cho, trong cuốn sách này có ba môn tuyệt kỹ, hai đại thần thông và một thần công.
Anh nghiên cứu ba môn tuyệt kỹ trước thì thấy nó được chia như sau: Ngưng Huyết Chỉ, Kinh Lôi Chưởng và Vô Sinh Ấn.
Mở đầu cuốn sách đã có một đoạn lưu ý là đây là ba môn tuyệt kỹ khó nhất của Đại Thiền Tự, uy lực của chúng rất mạnh, nhưng tu luyện cực khó, không thể miễn cưỡng bản thân. Nếu trong bày ngày không thể tiến vào bước nhập môn thì phải dừng lại ngay, kẻo ảnh hưởng đến bản thân.
“Hoá ra là ba môn võ kỹ khó nhằn nhất của Đại Thiền Tự”, Ngô Bình thoáng ngạc nhiên rồi bắt đầu tu luyện Ngưng Huyết Chỉ.
Ngưng Huyết Chỉ là một môn tuyệt kỹ tàn độc, sau khi luyện thành, chỉ cần điểm một cái là có thể khiến máu huyết của đối thủ ngừng chảy, từ đó làm tắc động mạch diện rộng và tử vong.
Nhưng cách tu luyện môn tuyệt kỹ này rất khó, đầu tiên phải đả thông hết kinh mạch cấp ba trên cơ thể, tiếp đến là canh khí phải mạnh, không thì khó mà phát huy được uy lực của nó.