Bố mẹ đi rồi Ngô Bình mới thở phào, trước khi họ về, cậu có thể rảnh tay xử lý công việc của mình.
Buổi sáng cậu không lên lớp mà đến thẳng nhà Nghiêm Lãnh Thạch.
Nghiêm Lãnh Thạch cũng đang đợi cậu, vừa nhìn thấy thấy cậu thì cười, nói: “Chủ nhân, ông Thạch chỉ mới uống một ngày thuốc mà đã hồi phục khá nhiều rồi. Bây giờ cơ thể ông ấy gần như không còn mùi hôi nữa, chất lượng giấc ngủ cũng được nâng cao rất nhiều”.
Ngô Bình: “Uống thêm vài hôm nữa chắc sẽ bình phục”.
Nghiêm Lãnh Thạch gật đầu: “Chủ nhân. Tôi đã cho người liên lạc với đối thủ của nhà họ Vương rồi, người đó tên Trương Tỉnh, là địa vị khá cao, có chỗ dựa rất lớn, là con rể của một nhà có gia thế hoàng tộc. Nhà họ Trương đã trả lời, đồng ý cho chúng ta thử. Tôi đã hẹn thời gian rồi, chiều ngày mốt chúng ta hãy đến nhà họ Trương”.
Ngô Bình: “Sau khi Trương Tỉnh này bị bệnh, chắc có không ít bác sĩ giỏi tự tìm đến nhỉ?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Đúng vậy, nhưng cuối cùng thì mấy danh y tứ phương đó cũng phải bó tay. Sở dĩ Trương Tỉnh vẫn chưa chết là do có một bác sĩ thật sự rất lợi hại ở bên cạnh, người đó là thần y diệu thủ, y thuật bất phàm. Nhà họ Trương đồng ý cho chúng ta thử chắc cũng là vì có suy nghĩ kiểu thử thử cũng chẳng mất gì”.
Ngô Bình: “Không sao, chỉ cần trị khỏi bệnh cho ông ta thì họ sẽ biết được y thuật của tôi”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Vâng. Chủ nhân cũng nên đề phòng người nhà họ Vương một chút, tôi nghe nói tối qua ông hai Vương đau đớn la hét suốt cả đêm, chắc nhà họ Vương sẽ đến tìm cậu ngay thôi”.
Ngô Bình: “Nếu không muốn đau thì phải xem biểu hiện của nhà họ Vương rồi”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Nhà họ Vương cho rằng mình có chỗ dựa lớn nên không xem ai ra gì, e rằng sẽ không chịu khuất phục đâu. Tôi đoán chắc nhà họ Vương sẽ tìm người lợi hại hơn đến đối phó với chủ nhân”.
Ngô Bình: “Không sao, tôi đợi”.
Quả nhiên, hai người họ nói chuyện chưa bao lâu thì Nghiêm Lãnh Thạch đã nhận được điện thoại của nhà họ Vương. Ông ta ngắt điện thoại xong thì nói: “Chủ nhân, nhà họ Vương hẹn cậu và tôi tối nay gặp nhau ở Túy Tiên Lâu”.
Ngô Bình: “Vậy thì đến xem thử”.
Nghiêm Lãnh Thạch hơi lo lắng, nói: “Chủ nhân, mặc dù chúng ta không cần sợ nhà họ Vương, nhưng nếu nhà họ Vương thật sự tìm cao thủ Bí Cảnh tầng năm trở lên đến thì e rằng chủ nhân sẽ gặp nguy hiểm”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Không sao, bây giờ tôi cũng đang rảnh, trước khi đến giờ hẹn, tôi muốn thăng cấp tu vi lên chút nữa”.
Thật ra Nghiêm Lãnh Thạch cũng tò mò, rốt cuộc tu vi của Ngô Bình là gì, ông ta hỏi: “Chủ nhân, giờ cậu là Bí Cảnh tầng mấy?”
Ngô Bình: “Nói chính xác thì tu vi của tôi đang nằm giữa Luyện Khí và Bí Cảnh”.
Nghiêm Lãnh Thạch ngơ ra: “Nghĩa là sao?”
Ngô Bình nói: “Giữa Luyện Khí và Bí Cảnh còn có hai cảnh giới là Bí Ấn và Thiên Bí. Bây giờ tôi đang thuộc cảnh giới bí ấn, hấp thụ bí lực của thiên địa, ngưng tụ thành ấn ký, ấn ký có thể nâng cao uy lực của bí lực lên gấp nhiều lần, và còn có thể tích tụ bí lực”.
Nghiêm Lãnh Thạch ngơ ngác: “Không ngờ lại còn có cảnh giới cao thâm đến vậy. Nghe có vẻ như cảnh giới bí ấn này cũng không thua gì cảnh giới bí pháp”.
Ngô Bình: “Bí ấn có ích rất nhiều cho việc tu luyện bí chú, bí kỹ, bí pháp về sau. Đương nhiên, thần kỳ nhất vẫn là Thiên Bí”.
Nghiêm Lãnh Thạch tò mò, lập tức hỏi: “Xin chủ nhân giải thích thêm thiên bí là gì?”