Nghe xong, Ngô Bình cười khẩy: “Bán thần thì có gì ghê gớm, để tôi đi gặp họ!”
Thất Hoàng lão nói: “Điện hạ, những kẻ phản bội này không đáng lo, hiện tại Điện hạ vẫn nên sớm ngày hoàn thành kiểm tra chung cực, nhanh chóng lên ngôi xưng Đế. Đến lúc ấy, ngài đã trở thành Đế, thiên hạ nào dám trái lệnh của ngài?”
Đám người Tam Hoàng lão cũng thi nhau khuyên giải, cho rằng anh nên xưng Đế trước.
Ngô Bình gật đầu: “Ta đang muốn bàn bạc với mọi người đây. Tuy chúng ta là hoàng tộc của Đại Thương, nhưng Đại Thương đã diệt vong từ lâu. Đế quốc mới thành lập, ta muốn dùng quốc hiệu mới, mọi người cảm thấy thế nào?”
Tất cả đồng loạt thưa vâng. Thật ra họ cảm thấy quốc hiệu mới sẽ phù hợp hơn, dù sao Đại Thương cũng đã không còn tồn tại lâu rồi, dùng tên này không may mắn. Cái họ cần chỉ là thân phận hoàng tộc. Nếu Ngô Bình trở thành vua mới thì bọn họ vẫn sẽ là hoàng tộc.
Ngô Bình nói: “Vậy tên nước sẽ là Thiên Võ nhé”.
“Thiên Võ” là chữ do anh bói ra từ ý nghĩa của quẻ, mang vận khí lớn nhất, dùng nó làm tên nước là thích hợp nhất. Đồng thời, đây cũng là cách để anh kỷ niệm tiên điện Thiên Võ.
Các quan thần nghe xong đều đồng ý.
Ngô Bình nghỉ ngơi một lát rồi chính thức tiến hành kiểm tra chung cực. Kiểm tra chung cực là kiểm tra cuối cùng dành cho Hoàng tử sau ba bài kiểm tra lớn, vì vậy nó còn được gọi kiểm tra Đế!
Kể từ khi Đại Thương thành lập, chưa từng có ai hoàn thành kiểm tra Đế. Dù sao thì người muốn tham gia kiểm tra Đế đều phải hoàn thành ba bài kiểm tra lớn trước. Ba bài kiểm tra lớn quá khó, không ai có thể thành công, mà kiểm tra Đế là khó nhất, còn khó đến mức nào thì Ngô Bình vẫn chưa biết.
Lối vào kiểm tra chung cực nằm trong một đại điện bí ẩn, trước khi vào đại điện, các vị Hoàng lão lấy chìa khoá ra, lần lượt mở cửa.
Chìa khoá này được truyền từ đời này sang đời khác trong đại hoàng tộc, là tín vật của trưởng tộc và được bảo quản cẩn thận. Trong thời gian này từng có hoàng tộc diệt vong, người mới lấy được chìa khoá sẽ lập tức được các hoàng tộc khác công nhận, từ đó trở thành hoàng tộc mới, thay thế địa vị của hoàng tộc trước đó.
Sau khi mở cửa ra, là một đại điện thần bí.
Trong đại điện, mây mù giăng kín, có một chiếc cầu thang bạch ngọc lơ lửng giữa không trung, đoạn sau của cầu thang ẩn hiện trong sương khói, không ai biết nó dẫn đến đâu.
Linh Hy hỏi: “Các vị Hoàng lão có biết cầu thang này dẫn đến nơi nào không?”
Các Hoàng lão lắc đầu, không một ai biết.
Ngô Bình cảm thấy rất lạ, bèn bảo: “Kiểm tra chung cực này có từ đâu vậy, ta cảm thấy nó không giống phong cách của Đại Thương.
Vị Hoàng lão lớn tuổi nhất, Đại Hoàng lão, cất tiếng trả lời.
“Điện hạ, tôi từng đọc qua một số ghi chép của tổ tiên. Kiểm tra chung cực này do ba vị Thánh Hoàng hợp sức cướp từ tay Thần tộc, nhưng cụ thể ra sao thì lão thần không rõ”.
Ngô Bình đáp: “Đồ do ba vị Thánh Hoàng cướp được à? Thế thì ta phải vào đó tìm hiểu!”
Dứt lời, anh đặt chân lên cầu thang rồi bước từng bước một.
Cầu thang ngọc này hình như không có gì đặc biệt, anh bước một mạch mấy chục bước, người cũng chìm trong mây mù.
Khi bước được một trăm bậc, anh bỗng thấy cõi lòng sáng suốt vô cùng, những đạo lý mà trước đó nghĩ mãi không thông, nay đã dễ dàng hiểu thấu. Càng bước lên cao, cảm giác này càng rõ rệt.