Ngô Bình ngồi vào buồng lái rồi nhìn chằm chằm vào vô số các nút điều khiển, anh hỏi: “Mở kiểu gì đây?”
Đường Băng Vân thành thục khởi động máy bay, sau đó tỉ mỉ dạy Ngô Bình từng chút một. Khả năng ghi nhớ của anh rất tốt nên chỉ nghe một lần đã hiểu ngay. Không lâu sau, một chiếc máy bay chiến đấu màu vàng kim đã bay lên rồi lao vút lên tầng mây.
Sau một hồi bay ổn định, Đường Băng Vân mở ra đa, lập tức trên màn hình đã hiện thị nhiều hơn một mục tiêu đang bay cách họ vài cây số.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Đó cũng là máy bay à?”
Đường Băng Vân: “Là người”.
Cô ấy vừa nói hết câu thì màn hình ra đa thông báo mục tiêu đang nhanh chóng áp sát bọn họ. Ngay sau đó, có một gương mặt xuất hiện bên ngoài kính. Đó là một gương mặt màu đỏ máu, đôi mắt màu tím, hắn nở nụ cười hung ác rồi đập võ kính máy bay, sau đó thò tay về phía Ngô Bình.
Rõ ràng đây là một chiến sĩ biến đổi gen có thực lực rất mạnh.
Hắn vừa thò tay vào đã bị Ngô Bình bắt tay, lực của anh rất mạnh nên tên kia phải nhăn mặt lại, không thể vùng ra được.
Cùng lúc đó, một tay khác của Ngô Bình lấy kiếm Hắc Long rồi cứa lên cổ tên đó. Máu tươi bắn ra, tên kia chết tại chỗ rồi bị Ngô Bình ném đi.
Anh nói với Đường Băng Vân: “Em lái máy bay chiến đấu về đi, để anh xử lý bọn này”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Nhớ cẩn thận!”
Ngô Bình nhảy khỏi buồng lái rồi lơ lửng trên không, nhìn ra phía xa. Đường Băng Vân vừa đi, đã có ba người khác xuất hiện trước mặt anh.
Cách ăn mặc của họ trông rất lạ, hệt như các chiến sĩ La Mã cổ trong các bộ phim. Họ gồm hai nam một nữ, hai người đàn ông một người để tóc dài, một người đầu trọc.
Còn cô gái thì mặc nhuyễn giáp màu đỏ, tóc vàng mắt xanh, eo dắt một thanh kiếm.
Người đàn ông tóc dài cầm gậy rồi nói: “Bảo sao Wajih dám phản công, ra là có cao thủ giúp sức”.
Người này nói tiếng Lạp Đinh, nhờ đã đọc sách y học hiện đại nên Ngô Bình có thể hiểu được tiếng này: “Các người được Gallia cử đến hả?”
Người đàn ông tóc dài không ngờ Ngô Bình lại biết tiếng Lạp Đinh, gã nói: “Mày cũng thú vị đấy!”
Cô gái tóc vàng lạnh giọng nói: “Này tên phương Đông kia, ban nãy anh đã giết thuộc hạ của tôi nên giờ phải đền mạng”.
Ngô Bình: “Hắn định giết tôi thì tôi phải xử hắn. Ba người không phải đối thủ của tôi đâu, biết điều thì biến đi, tôi sẽ bỏ qua cho”.
Cô gái tóc vàng ngẩn ra rồi bật cười nói: “Đúng là ngông cuồng! Nghe nói người phương Đông có phép tiên rất lợi hại, để chúng tôi xem sự thật thế nào”.
Người đàn ông đầu trọc xua tay, cô gái tóc vàng không ra tay nữa, hắn ta nói: “Cậu có lai lịch thế nào?”
Ngô Bình: “Ngô Bình - đệ tử của Côn Luân”.
Hai chữ Côn Luân như có ma lực thần bí, ba người kia nghe xong thì