Đúng lúc này, sợi tóc của tà tu được anh cất giấu trong vũ trụ đột nhiên phát sáng, một giọng nói lanh lảnh vọng ra từ bên trong: “Nhóc con, khá lắm, không ngờ cậu lại phá giải được thông tin do Hư Linh châu phát ra, hấp thụ linh khí trời đất của vũ trụ chính ngay tại vũ trụ phụ!”
Ngô Bình giật mình: “Ông chính là ác quỷ kia?”
“Hừ! Ác quỷ cái gì, tôi đến đây vì muốn tu hành, kết quả là cơ thể bị ăn mòn và suýt chết. Thực lực của tôi chỉ còn lại không đến một phần trăm. Nếu không thì bọn chúng làm sao trấn áp được tôi?”
Ngô Bình nói: “Nếu ông không làm chuyện ác thì việc gì họ phải trấn áp ông?”
Tà tu cười ha ha: “Tôi muốn luyện hoá vũ trụ Chấn Đán, tu thành nguyên thần tối thượng!”
Ngô Bình đáp trả: “Luyện hoá vũ trụ Chấn Đán? Dã tâm lớn lắm!”
Tà tu bảo: “Nhóc con, nếu cậu thả tôi ra, tôi sẽ cho cậu lợi ích nhiều vô cùng. Cậu cũng thấy đấy, vũ trụ phụ chỉ là ánh xạ của vũ trụ chính, là hư vô thôi. Còn tôi có thể giúp cậu tiến vào vũ trụ chính, trở thành tu sĩ thật sự”.
Ngô Bình nói: “Tôi không thể thả ông ra, lại càng không tin ông”.
Tà tu hỏi: “Nhóc con, cậu có biết vũ trụ phụ đối với tu sĩ của vũ trụ chính như chúng tôi là gì không?”
Ngô Bình đáp: “Ông nói rồi đấy thôi, là ánh xạ”.
Tà tu nói: “Đúng, là ánh xạ. Nhưng vì sao lại có ánh xạ, cậu có biết nguyên nhân không?”
Ngô Bình bảo: “Ông muốn nói thì tôi không cản”.
Tà tu cười ha ha: “Thôi được, để tôi nói với cậu. Cái gọi là vũ trụ phụ, thật ra là thế giới tinh thần do tu sĩ mạnh của vũ trụ chính sáng tạo ra”.
Ngô Bình cau mày: “Không thể nào! Vũ trụ rộng lớn bao la, vô biên vô tận. Nếu có ai nghĩ ra được một vũ trụ như vậy, tu vi của người đó chắc chắn rất cao”.
Tà tu đáp: “Dĩ nhiên là cao rồi! Họ đều là những tu sĩ đỉnh cấp nhất trong lịch sử, chẳng qua phần lớn đều không còn tồn tại nữa. Trật tự quy tắc, công pháp tu hành mà cậu thấy đều là biến hoá từ kinh nghiệm và ý thức của tu sĩ này”.
Ngô Bình nói: “Người ta cũng từng nói đấy, tu sĩ sáng tạo ra thế giới tinh thần vô cùng lớn mạnh, tuy chúng tôi là hư vô, nhưng thực lực chưa chắc đã yếu kém”.
Tà tu bảo: “Đúng vậy. Nhưng dù sao ‘hư’ cũng chỉ là ‘hư’ thôi, chẳng có giá trị gì khi đứng trước mặt ‘thật’. Sao hả, chỉ cần cậu hợp tác với tôi, tôi sẽ giúp cậu biến thành sinh mệnh thật!”
Ngô Bình: “Xin lỗi, tôi không có hứng”, dứt lời, anh mặc kệ tên kia luôn.
Lúc này, anh cảm thấy có một đôi tay vòng ôm lấy mình, anh mở mắt ra thì phát hiện là Kỷ Nhược Phi đang ngồi bên cạnh.
Anh mỉm cười nói: “Nhược Phi, em không nghỉ à?”
Kỷ Nhược Phi: “Em không ngủ được nên đến nói chuyện với anh”.
Chuyện thì đương nhiên phải nói, nhưng ngoài ra cũng tiện thể làm chút chuyện gì đó luôn. Đêm đó, Kỷ Nhược Phi đã ở lại trong căn phòng mà Ngô Bình tu luyện đến tận sáng.
Cũng trong đêm đó, Ngô Bình đã nâng cao thể chất và tu hành cho Kỷ Nhược Phi. Bây giờ, cô ấy như đã thay da đổi thịt, tu vi cũng đã đạt tới cảnh giới Đạo Tổ.
Trời vừa sáng đã có tiếng kèn hiệu vang lên, Kỷ Nhược Phi vội vàng ngồi dậy mặc quần áo rồi nói: “Huyền Bình, có biến rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Đừng lo, chúng mình cùng đi xem”.
Hai người chạy ra cổng thì thấy có rất nhiều người tập trung ở đây, rõ ràng họ đến từ các bộ lạc khác nhau.
Kỷ Nhược Phi ngạc nhiên nói: “Họ làm gì thế nhỉ, trông không giống đánh nhau cho lắm”.