Lúc này Ngô Bình nói: “Cô Hà, cô có thể chủ động khiêu chiến người khác, tôi sẽ giúp cô tìm vài người có thực lực không bằng cô”.
Hà Châu Châu cắn răng tỏ vẻ mình muốn khiêu chiến, nghe theo sự chỉ dẫn của Ngô Bình, cô ta khiêu chiến với bốn người. Thật ra thực lực của bốn người này không yếu nhưng họ đều có khuyết điểm rõ ràng, chỉ cần thấy được là có thể thắng.
Hà Châu Châu như được thần trợ giúp, thắng liên tiếp bốn trận, tính cả trận thắng trước đó, toàn thắng năm trận.
Sau khi giúp Hà Châu Châu có được tư cách vào trận đấu tiếp theo, Ngô Bình mới đi tìm Cảnh Sa Thông. Cảnh Sa Thông vừa đánh xong trận thứ ba, thực lực của đối phương khá mạnh vì đã dùng tiền nên anh ta chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại.
Ngô Bình ném cho anh ta một bình thuốc trị thương, nói: “Có cơ hội thì anh hãy chủ động khiêu chiến với người khác”.
Cơ hội đến rất nhanh, đến lượt Cảnh Sa Thông gọi tên khiêu chiến, được Ngô Bình chỉ dẫn, anh ta thẳng liên tiếp ba người, giành được tư cách vào trận tiếp theo.
Không lâu sau, tất cả các nhóm đều đã hoàn thành, sau đó bước vào nhóm trận đấu tiếp theo. Nhóm thứ bảy của Ngô Bình có tất cả chín người được thông qua, trong đó có cả cậu Giả.
Tám người đều đã biết thực lực của Ngô Bình, vẫn còn chưa lên sàn đấu nhưng họ đã cảm thấy sợ rồi. Sau khi lên sàn đấu bị quyền ý của Ngô Bình bao phủ, họ lại càng hoảng sợ, có người lập tức nhận thua đầu hàng.
Ngô Bình đánh tám trận, năm trận chưa đánh đã nhận thua, ba trận còn lại cũng chỉ vài chiêu đã giải quyết trận đấu.
Trước khi trời tối, tất cả các nhóm đều chọn ra được năm người, cuối cùng có sáu mươi người tham gia trận cuối cùng.
Trận đấu này được tổ chức vào ngày mai, Ngô Bình và Đường Băng Vân vừa định rời đi thì một người đàn ông bỗng xuất hiện, đối phương cười nói: “Ngô Bình, tôi là trưởng lão Cổ Tùng của Thanh Vân phong, nghe nói thành tích của cậu khá tốt, tôi nghĩ cậu có thể suy xét đến việc vào Thanh Vân phong. Thanh Vân phong là tông môn đứng đầu ngũ đỉnh, là sự lựa chọn hàng đầu của các tu sĩ thiên tài”.
“Anh Ngô, vẫn là Vô Tương phong càng đoản mệnh hơn”, lúc này Trần Hạc Niên lại xuất hiện.
Thấy Trần Hạc Niên, Cổ Tùng hừ một tiếng: “Vô Tương phong đã suy tàn từ lâu rồi, tài nguyên có được không bằng một phần ba của Thanh Vân phong, đại hội đấu kiếm hàng năm cũng thua nhiều thắng ít. Vô Tương phong như thế chỉ sẽ lầm đường, Ngô Bình, gia nhập Thanh Vân phong là lựa chọn thông minh nhất”.
Ngô Bình cười nói: “Trưởng lão Cổ, anh Trần, bảng xếp hạng Nhân Tiên vẫn chưa kết thúc, xếp hạng của tôi thế nào còn chưa biết. Tôi nghĩ vẫn nên đợi bảng xếp hạng Nhân Tiên kết thúc hẵng quyết định”.
Anh vừa dứt lời, một ông lão xuất hiện, ông ta mặc bộ đồ màu xám, trên người tỏa ra mùi thuốc nói: “Chàng trai, cậu cũng có thể gia nhập Trường Sinh điện chúng tôi. Trường Sinh điện giỏi về luyện đan chế thuốc, y thuật vu thuật bói toán, gia nhập với chúng tôi ít nhất cậu không cần lo về đan dược, còn có thể sống lâu hơn họ”.
Ngô Bình hít mũi nói: “Tiền bối, ông luyện đan hỏng luôn à?”
Ông lão run lên, ngạc nhiên nói: “Cậu biết?”
Ngô Bình: “Tôi ngửi được mười ba loại dược trên người ông, ba loại trong đó đã biến chất dẫn đến phản ứng thất bại. Nếu tôi đoán không nhầm, chắc là ông đã luyện Thần đan dược nhỉ?”
Ông lão bật cười: “Đúng thế, tôi luyện Thần Tú đan. Đây là một đan dược cổ đại, bọn tôi chưa từng luyện chế nên muốn thử xem, tiếc là thất bại”.
Ngô Bình: “Chắc là do vấn đề nhiệt độ, hơi thay đổi một chút, cần phải tìm tòi nền tảng mới có