Cô gái lễ phép chào theo cách của Thái Cổ: “Chào sư tôn”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn rất thích cô đệ tử này, bà ấy mỉm cười, nói: “Linh Vi, đây là Lý Huyền Bình, tiểu sư đệ của con”.
Linh Vi nghiêng người chào: “Chào sư đệ”.
Ngô Bình vội chào lại: “Tiểu đệ chào sư tỷ”.
Tính anh vốn lúc này lúc nọ nhưng không hiểu sao gặp phải sư tỷ này thì lại rất ngoan ngoãn, cứ như một đứa trẻ.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Huyền Bình, chẳng phải con có việc muốn nói với sư tỷ sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Sư tỷ, nghe nói chị thích đọc sách, tôi có thứ này tặng chị, hi vọng chị sẽ thích”.
Anh lấy ra một hộp ngọc, sau khi mở ra thì thấy bên trong có một con mọt béo ú.
Linh Vi nhìn thấy con mọt đó thì bất ngờ, nói: “Là mọt sách sao?”
Ngô Bình nói: “Sư tỷ thật biết nhìn, đấy đúng là mọt sách. Nó ăn vô số sách, trong đầu có rất nhiều bộ sách, thiết nghĩ sẽ có không ít sách mà sư tỷ thích”.
Linh Vi nhìn Ngô Bình, nói: “Sư đệ, vô công bất thụ lộc, tôi không thể nhận”.
Ngô Bình nói: “Thật ra tiểu đệ có một chuyện định nhờ sư tỷ giúp”. Anh lập tức nói ra chuyện của kiếm cung Côn Luân.
Linh Vi nghe xong thì gật đầu: “Sư tôn đã muốn xây dựng một kiếm cung ở đây từ lâu, suy nghĩ của cậu rất hay, sư tỷ ủng hộ cậu”.
Ngô Bình cười, nói: “Sư tỷ, sư đệ không có kinh nghiệm gì cả, không biết nên dẫn dắt kiếm cung này thế nào. Vì vậy mới nghĩ đến việc không biết sư tỷ có thể ở lại kiếm cung Côn Luân chừng nửa năm, hay một năm gì đó, giúp tôi lập được cái sườn, sau đó dạy tôi làm sao quản lý kiếm cung được không?”
Linh Vi nhìn vị sư đệ này rồi nói: “Tôi là sư tỷ, giúp đỡ sư đệ là chuyện nên làm, cậu không cần phải tặng mọt sách cho tôi”.
Ngô Bình vui mừng, vội đáp: “Sư tỷ, phấn hồng tặng giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng mà. Con mọt sách này nên thuộc về sư tỷ, để nó ở chỗ tôi thì sớm muộn gì nó cũng sẽ đói chết”.
Linh Vi do dự một lát, nói: “Thôi được. Sư tỷ cũng có rất nhiều sách, có thể tạm thời nuôi tên nhóc này giúp cậu”.
Ngô Bình: “Vậy thì cảm ơn sư tỷ nhiều”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Linh Vi, sư đệ của con là thầy luyện đan rất lợi hại, nếu kiếm cung của con có cần đan dược thì chỉ cần tìm nó. Có người làm được thì đừng lãng phí”.
Linh Vi cười: “Vậy sao? Vậy thì tôi không khách sáo với sư đệ nữa”.
Có Phiêu Miểu Thiên Tôn và đại sư tỷ thì Ngô Bình vốn không cần phải làm gì, chỉ cần soạn giáo trình là được.
Lúc này, đại hội tông chủ Lý thị đã bắt đầu, Lý Thanh Đế đại diện họ Lý ở Đông Hải tham dự. Lúc các tông chủ tự giới thiệu về mình thì Lý Thanh Đế cười, nói: “Các vị đồng tông, tôi là Lý Thanh Đế, tông chủ đại diện cho họ lý ở Đông Hải. Sở dĩ tôi thay mặt tông chủ là vì tông chủ mới vừa xây dựng kiếm cung Côn Luân, đang đảm nhiệm chức vụ cung chủ của kiếm cung”.
Mọi người đều kinh ngạc, đến kẻ mù cũng biết đến chuyện Phiêu Miểu Thiên Tôn giáng lâm, không ngờ người đứng phía sau lại là cung chủ kiếm cung Côn Luân.
Mặc dù những người này biết kiếm cung Côn Luân nhưng chỉ biết đôi chút về Ngô Bình. Một tông lão Lý thị ở Linh Xuyên hỏi: “Lý tông chủ, có thể giới thiệu đôi chút về cung chủ kiếm cung không?”
Lý Thanh Đế: “Cung chủ tên là Lý Huyền Bình, là đệ tử thân truyền của Phiêu Miểu Đạo Quân, là thiên kiêu tuyệt thế. Hiện tại, Phiêu Miểu Đạo Quân đang ở kiếm cung, sau này kiếm cung Côn Luân sẽ là chỗ dựa cho cả tông tộc Lý thị. Nếu các vị gặp rắc rối, hoặc kẻ địch lớn xâm lược thì nhất định kiếm cung Côn Luân sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.
Có người hỏi: “Kiếm cung Côn Luân muốn làm chủ Linh Xuyên, phải chăng là muốn độc bá, đuổi các thế lực khác đi?”
Lý Thanh Đế nhìn người đó, biết đối phương đang cố tình khiêu khích nên lạnh lùng đáp: “Tiên giáo Thái Thanh là giáo phái thế nào chứ? Chỉ một mảnh đất nhỏ thôi cũng đã to gấp vạn Linh Xuyên rồi, tiên giáo Thái Thanh vốn không thèm để tâm đến Linh Xuyên nhỏ bé này đâu. Mục đích xây dựng kiếm cung Côn Luân là để truyền đạo, cung chủ từng nói với tôi là muốn hạ tiêu chuẩn tuyển sinh để tất cả tông môn, gia tộc, quốc gia đều có thể vào kiếm cung Côn Luân. Gia nhập kiếm cung Côn Luân thì sẽ là đệ tử của Thái Thanh tiên giáo”.